Sáng tinh mơ, gã vừa ra khỏi cửa đã thấy tiểu Thiền đang lục đục thu dọn đồ đạc, Quyên nhi và Hạnh nhi cũng thức dậy hỗ trợ.
Mấy ngày gần đây lộ trình rèn luyện đều dừng lại trước tiểu lâu của Nhiếp Vân Trúc, tiết tấu hô hấp của gã phối hợp với những điều Lục Hồng Đề dạy, rèn luyện theo phương pháp này trên cơ bản sẽ không đổ mồ hôi. Lúc đến thì Nhiếp Vân Trúc đã đợi sẵn đó, ánh đèn le lói hắt ra từ khung cửa sổ đằng sau.
"....Phụ thân tiểu Thiền đã qua đời, cho nên mấy ngày tới ta sẽ theo nàng ấy về nhà một chuyến, có lẽ qua đầu tháng bảy, sau khi hạ táng xong xuôi sẽ nhanh chóng trở về, mấy ngày nữa chắc không chạy qua đây được."
"Muội, muội cũng không phải ở đây để đợi huynh..." Nhiếp Vân Trúc thốt ra những lời này, sau đó lại có chút bối rối, cúi gầm mặt xuống, "Thì... thì... cũng có đợi Lập Hằng tới trò chuyện, chỉ là ngồi đây uống trà chờ bình minh thật ra cũng thú vị, muội cũng quen rồi." Nàng khẽ mỉm cười, sau đó dừng trong giây lát: "Ngược lại bọn huynh phải ra khỏi thành lúc này, mấy ngày tới dân chạy nạn rất nhiều, lỡ như cửa thành đóng lại thì phải làm thế nào?"
"Chắc chưa đến mức đó, các châu huyện quanh đây không bị lũ lụt tàn phá nặng, còn Giang Châu thì cách khá xa, muốn ảnh hưởng tới đây cũng cần một thời gian ngắn. Nếu muốn đóng cửa thành, nhìn chung phải đợi đến nửa hoặc là cuối tháng bảy, theo như lời Tiêu Thiền nói thì nếu hôm nay đi, năm ngày sau liền có thể trở về. Cho dù nảy sinh tình huống xấu thì mỗi sáng đều có quân đội hộ tống người ra khỏi thành phát cháo, với quan hệ của Tô gia thì chúng ta có thể theo vào, không có vấn đề."
"Ừm." Nhiếp Vân Trúc nhẹ gật đầu, "Thế nhưng dù sao trên đường cũng toàn là nạn dân, e rằng sẽ có người sinh sự hoặc là giết người cướp của trên đường, huynh phải cẩn thận."
Nghe nàng nói đến việc này, Ninh Nghị cười ha hả: "Không sao không sao, bây giờ ta đã là cao thủ võ lâm, người trên giang hồ tôn xưng là Huyết Thủ Nhân Đồ, về sau muội sẽ biết, huống chi còn có Kim Ti Đại Hoàn Đao Cảnh hộ vệ đi theo nữa, không thành vấn đề."
Gã giơ lên, vung vẩy cái tay trái băng bó chằng chịt trông rất phong cách. Trong lúc đó, bỗng nhiên có một đoạn vải bay ra, Nhiếp Vân Trúc ở bên cạnh liền bắt được, sững sờ giây lát, sau đó chớp mắt mấy cái, im lặng kéo tay trái Ninh Nghị rồi băng lại cẩn thận cho gã, sau đó xoay người ngồi xuống. Thoạt nhìn tự nhiên là vậy, hành động rất lưu loát nhưng thực ra trên mặt nàng đã nóng hổi, tim thình thịch đập loạn, cũng may lúc này ánh sáng còn yếu nên Ninh Nghị không nhìn rõ, chỉ nghe nàng nhẹ giọng lầm bầm: "Còn nói nữa chứ..." Đối với cánh tay trái bị thương của gã, nàng vẫn đang có cảm giác oán trách.
"Ài." Ninh Nghị cười cười, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, một hồi sau mới hỏi: "Vân Trúc... Trước đây tình huống gia đình nàng là như thế nào?"
"Hở?" Nhiếp Vân trúc ngơ ngác nhìn sang.
"À, biết là hơi mạo muội, nhưng ta muốn hiểu rõ phần nào..."
Mặt Nhiếp Vân Trúc đỏ bừng, nếu như trước kia, trước mặt người khác nàng tuyệt đối không muốn nói những chuyện này, nhưng hiện tại Lập hằng nói muốn hiểu phần nào, tựa hồ tình huống có chút phức tạp. Nàng suy nghĩ một lát.
"Nguyên quán gia đình vốn ở tại Tuyên Châu, cũng là nhà quan. Phụ thân rất thương muội, khi còn bé thường mời người dạy muội thi từ ca phú... Lúc nhỏ thường được mọi người gọi là sao Nữ (Một ngôi sao trong Nhị Thập Bát Tú), thế nhưng năm mười tuổi, phụ thân phạm tội... Muội được đưa vào giáo phường ti (Bộ phận chuyên dạy ca múa...), sau đó... Lập Hằng muốn biết gì nữa..."
Tuy rằng tâm tình phức tạp, nhưng nàng không ngại bộc bạch với Lập Hằng những chuyện này. Lời nói ra khỏi miệng cũng vô cùng đơn giản, nàng hỏi Ninh Nghị muốn biết chuyện gì, Ninh Nghị nghĩ rồi nói khẽ: "Nhà nàng... hiện tại có thể tìm được ai không?"
Nhiếp Vân Trúc lắc đầu: "Tìm không ra... nghe nói phụ thân và mẫu thẫn đã cùng qua đời trên đường, có một di nương hình như cải giá, có lẽ còn thân nhân... Thật ra mấy năm nay cũng muốn quay về Tuyên Châu một chuyến để tìm, chỉ là... chỉ là dù sao cha mẹ cũng đã qua đời..."
Thầm thì đến đoạn cuối, nàng đã xúc động muốn rơi lệ. Ninh Nghị đợi nàng bình tĩnh hơn rồi mới nói: "Trước kia... mỗi ngày phụ giúp đẩy xe, đi tới đi lui qua chỗ lão nhân gia bày cờ, Vân Trúc có lẽ cũng biết. Một người khác là phò mã gia, gọi là Khang Hiền, muội từng giao trứng muối, hồi tết Đoan Ngọ trong lúc hỗn loạn còn nương nhờ đó."
Nhiếp Vân Trúc hít vào, mũi ửng đỏ, lúc này nhẹ giọng gật đầu, mỉm cười: "Vâng, bây giờ khi gặp vẫn chào hỏi bình thường, Tần lão gia rất hiền từ, phò mã gia cũng từng vào tiệm ăn cháo mấy lần, ăn thử vài món."
"Tần lão gia coi như là thế gia thư hương, con người cũng tốt, biết đối nhân xử thế. Gần đây ta nghĩ, nếu lão nguyện ý thu nhận muội làm nghĩa nữ, ý muội thế nào?"
"Muội...muội?" Nhiếp Vân Trúc ngẩn người, mở to mắt, giây lát sau chân tay mới luống cuống: "chuyện này.... sao có thể..."
"Ta nói có thể là có thể."
"Nhưng mà... sao tự dưng Lập Hằng lại nói như thế." Nhiếp Vân Trúc vẫn có chút lo lắng, nhíu mày, "Muội, muội... trước kia dù gì thì cũng từng ở Kim Phong lâu... Lập Hằng nói những lời này không phải làm người ta khó xử sao..."
Ninh Nghị cười: "Người ta cũng có suy nghĩ này đấy."
"Sao, sao mà thế được..."
"À thì, mấy ngày trước mọi người nói chuyện phiếm với nhau, vừa vặn nhắc đến Vân Trúc muội. Ta nói với hai vị nhân gia chuyện muội học giết gà, học làm bánh rán... Sau khi nói xong Khang phò mã bảo muốn nhận muội làm nghĩa nữ, chỉ là cái danh hiệu quận chúa thực sự là phiền toái, bên phía Tần lão thì đơn giản hơn. Lão nhân gia tính tình cũng tối, có hai đứa con một văn một võ, cả hai đều đang làm quan nơi khác. Có tới hai ca ca này, về sau không ai dám bắt nạt muội rồi."
Nhiếp Vân Trúc ngồi đó nhìn gã, nghe xong những lời này, cúi đầu xuống không nhìn ra vẻ mặt: "Lập Hằng... vì sao phải làm như thế..."
"Đâu có, ta kể xong bọn họ tự nói ra mà, đầu có
liên quan gì tới ta." Ninh Nghị giang tay ra, sau đó cười gian, "Thật ra bọn họ rất quý tính cách và khí phách của muội, còn ta vốn rất mê công danh lợi lộc. Tần lão trước kia là đại quan, do phạm đến một số chuyện nên không làm nữa, tuy mỗi ngày ngồi đó đánh cờ nhưng giao thiệp rất rộng, nếu nói đến lực ảnh hưởng.. tuy ở Giang Ninh không nhiều người biết, nhưng đảm bảo là không tồi. Muội có tới hai ca ca, về sau mở thêm tiệm bán trứng muối đố đứa nào dám phá, mọi người đều là bằng hữu, ta cũng được đi theo hưởng chút lợi lộc. Nói thực... ta cũng muốn bọn họ nhận ta làm con nuôi, trên thế giới này không có gì tốt hơn là một ông cụ lợi hại, thế nhưng đánh cờ với nhau lâu nay, mọi người không còn ai tin ta nữa, vì vậy không có được cơ hội đó.
Nhiếp Vân Trúc ngồi bên bật cười ha ha, dường như sau khi bật cười nàng cố gắng kiềm lại, đầu đang ngẩng cao cố gằm xuống. Thật ra bộ dạng nàng lúc nhịn cười không được trông rất đẹp, sau khi cúi đầu xuống, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối, trán tựa vào bàn tay cười, nhưng kiểu cười dường như hơi kỳ quái. Ninh Nghị đợi một chốc, thấy nàng ngồi đó đang khóc nấc, ánh sáng từ ngọn đèn hắt lên chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng.
Ninh Nghị thở dài, để nàng khóc một hồi mới mở lời: "Này, phản ứng gì kỳ thế."
"Muội... muội... thân phận muội thế này... sẽ gây cho lão nhân gia thêm phiền toái..."
"Không phiền gì hết, đối với người ngoài thì việc luồn cúi trong quan trường có thể là phiền toái, nhưng với nàng thì lão nhân không hề thấy phiền toái, ta nói không có là không có." Dù cho thực sự có người nói xấu, Ninh Nghị cũng có thể cải biên câu chuyện, giở chút thủ pháp lăng xê, hướng danh tiếng đi qua.
"Mấy ngày nay ta phải ra khỏi thành, muội cứ cân nhắc kỹ càng. Đừng cảm thấy trèo cao gì, hãy xem nghĩa phụ như người một nhà, sau này lão nhân đối đãi với muội như con mình, muội cũng phải xem lão như phụ thân mà săn sóc, khi về già ốm đau thì phải thường xuyên chăm nom. Tính cách Tần lão không tệ, là một người tốt, bởi vậy nếu được muội hãy nhận lão làm nghĩa phụ, bằng không thì đừng để ý đến nữa. Cũng đừng nghĩ... có một nghĩa phụ lợi hại thì chứng tỏ gì với bên ngoài, chỉ là... từ nay có được một gia đình mà thôi."
Nhiếp Vân Trúc ngồi đằng kia vẫn không ngừng nức nở, Ninh Nghị đưa tay muốn vỗ sau lưng nàng, nhưng suy nghĩ một chặp rồi thu lại, ngồi đợi nàng thổ lộ hết nỗi lòng. Không lâu sau, tia nắng ban mai hơi hé mở, Nhiếp Vân Trúc lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười. Nàng thút thít nỉ non không phải vì thương tâm, bởi vậy nụ cười này cũng là tự nhiên, chỉ có mí mắt hơi hoe đỏ.
Một lúc sau Ninh Nghị đứng dậy chuẩn bị về, sau khi hai bên tạm biệt nhau, vừa đi được hai bước Nhiếp Vân Trúc đã gọi với theo: "Chuyện kia... chuyện kia... muội bỗng nghĩ đến một việc..."
"Hả?" Ninh Nghị quay đầu lại, cô nàng đứng đó với mí mắt hơi hoe đỏ, thẹn thùng bật cười.
"Chuyện đó... Lập Hằng và Tần lão gia, Khang phò mã gia là luận bàn ngang hàng à..."
"Ừ, bình thường đánh cờ tán gẫu cũng không phân bối phận."
"Vậy... nếu muội nhận Tần lão gia làm nghĩa phụ, chẳng lẽ phải gọi Lập Hằng là thúc thúc sao." Nàng nghiêng nghiêng đầu, nghĩ mà thấy hài hước, "Nếu cả ba người đang ngồi nói chuyện, muội đến chào không lẽ phải nói: 'Nghĩa phụ hảo, Khang thúc thúc hảo, Lập Hằng thúc thúc hảo'. Sau đó chẳng lẽ huynh đáp lại là cháu gái ngoan sao, tính ra muội lớn tuổi hơn huynh đó..."
Nàng nhịn cười, vẻ mặt như buồn bã lắm. Ninh Nghị há mồm, sửng sốt hồi lâu, khóe miệng giật giật mấy cái, bất đắc dĩ chỉ chỉ nàng: "Lắm chuyện." Sau đó quay người đi thẳng.
Từ đằng sau vọng tới tiếng ha ha, trong nắng sớm, tiếng cười đó trong như tiếng chuông bạc, mặc dù không nhìn lại, nhưng trong đầu gã vẫn mơ hồ nhìn thấy thần thái Nhiếp Vân Trúc đang che miệng cười, dí dỏm mà cao hứng. Ninh Nghị mỉm cười, tiếp tục bước đi.
"Mấy ngày tới nhớ cẩn thận đó, coi chừng lại bị thương."
Lời dặn dò truyền tới, Ninh Nghị giơ tay phải lên vẫy vẫy về phía sau: "Đã biết."
Hai nhà muốn trở thành một nhà không phải là việc nhỏ, chuyện Nhiếp Vân Trúc đành phải giao cho nàng, cũng cho nàng thời gian vài ngày để cân nhắc, lúc này Ninh Nghị phải gấp rút đi cùng tiểu Thiền về quê chịu tang.
Khi về đến Tô phủ thì hành lý đã chuẩn bị xong xuôi, bên trong xe ngựa chất không ít đồ đạc. Theo xe là một cây đại đao, bạn giang hồ của Cảnh hộ vệ. Lái xe là Đông Trụ, người nhỏ tuổi nhất trong những người đi. Tiểu Thiền mặc một bộ quần áo trắng, trên người cũng chuẩn bị sẵn băng gấm màu đen. Tiểu nha hoàn ăn mặc điền đạm đáng yêu, tối hôm qua khóc lóc một trận xong, có lẽ đêm ngủ không ngon giấc nên trông hơi mệt mỏi, mắt lộ ra quầng thâm. Ninh Nghị vỗ vỗ đầu nàng, nàng cũng hít hà mũi, cười với gã.
"Cô gia, muội không sao."
Đến giờ, bốn người chào tạm biệt với Tô Đàn Nhi, nàng dặn dò nếu thành đóng cửa thì phải làm gì, bảo Ninh Nghị phải chăm sóc tốt cho tiểu Thiền... Xe ngựa rời khỏi Tô phủ, ra ngoài Giang Ninh hướng về quê tiểu Thiền, chạy tới một tiểu sơn thôn tên là Nam Đình...