Từ khi ký hiệp ước Thiền Uyên tới nay, bởi vì mỗi năm đều phải cống nộp
cho Liêu quốc một lượng tiền Tuế (tiền cống nộp cho bên thắng trận) và
vải vóc hạng nhất, cho nên làm nghề dệt may ai cũng muốn mình trở thành
Hoàng thương.
Mỗi năm cung cấp 30 vạn tấm vải, số lượng này
không phải là nhỏ, nếu không xé nhỏ ra thì chẳng hiệu buôn nào nuốt trọn được. Mà cho dù có xé lẻ ra thì đối với mỗi người vẫn là con số không
nhỏ. Do mỗi năm phải cống nộp số lượng vải lớn như vậy, nên giá cả triều đình thu mua không được cao cho lắm, nó không thể bằng những mặt hàng
đắt giá, thậm chí còn thấp hơn so với mặt bằng chung.
Hàng năm
trong cung đều phải mua một số lượng lớn các loại vải vóc, tơ lụa đẹp,
đây mới chính là hàng xa xỉ giá cao, lợi nhuận đương nhiên là có, nhưng
nếu so sánh với 30 vạn tấm kia thì không tính là bao nhiêu. Trở thành
Hoàng thương sẽ có một số đặc quyền nhất định, cho nên đa phần các
thương hộ đều tranh giành, họ không tính tới cái thiệt trước mắt về lợi
nhuận, mà tính tới cái lợi lâu dài khi triều đình dành cho họ một số đặc quyền phát triển và buôn bán.
Lực lượng của Tô gia trên phương diện này còn yếu, đương nhiên nếu cố tranh một góc nhỏ cũng không khó,
nhưng nếu chủ động trở thành một cổ đông phân chia thì tương đối khó
khăn. Bản thân Tô gia bình thường phải phải duy trì một lượng lớn các
mối quan hệ làm ăn, khi nhận được đơn đặt hàng của Hoàng gia, họ sẽ
không để ý tới việc anh bận tới mức nào, có thời gian hay không, mà nhất định buộc anh giao hàng đúng hẹn. Nếu không muốn ảnh hưởng tới cung
cầu, Tô gia nhất định phải có thực lực của mình.
Nói cách khác, việc mở xưởng mới để sản xuất, cung cấp cho Hoàng gia sẽ không mang tới bao nhiêu lợi nhuận, có lẽ sẽ nhận được một số đặc quyền nhất định,
nhưng mở rộng cũng đồng nghĩa với việc phân tán tinh lực, năng lực Tô
gia nếu đã bão hòa thì dù có ban cho anh đặc quyền, anh cũng chẳng đủ
sức mà phát triển.
Nếu như anh có năng lực lớn, đương nhiên có
thể nhận một phần đơn đặt hàng vải Tuế (vải phải nộp cho bên thắng
trận), trong kho lại có một lượng vải dự trữ lớn, khi đó cung cấp thêm
nhu cầu tơ lụa trân quý cho cung đình, lợi nhuận kiếm được là khá
nhiều., Ai cũng có một phần trong chén canh này, nhưng nghe đâu ngoài
việc cung cấp vải vóc quý theo đơn hàng, thương hộ còn phải dâng cho
triều đình thêm một số khác, hơn nữa các loại phí tổn đả thông thủ tục
không phải là ít, muốn thuần túy kiếm lợi trên lĩnh vực này rất khó, chỉ có thương hộ siêu cấp mới có khả năng vận dụng các loại thủ đoạn để
kiếm lời mà thôi.
Biện Lương (Bắc Kinh) có rất nhiều tiệm vải
lớn, Giang Ninh mặc dù cũng là nơi nghề dệt hưng thịnh, nhưng Hoàng
thương thì chỉ toàn do những hãng vải tầm trung tranh giành, nguyên nhân vì áp lực quá lớn, lợi nhuận không cao, những hãng buôn lớn không thích mạo hiểm.
Muốn giải quyết vấn đề bày, biện pháp tốt nhất thực
ra là cải tiến kỹ thuật. Tịch Quân Dục đại khái có thể nhận ra nỗ lực
của Tô Đàn Nhi ở phương diện này, nàng đã cố gắng nhiều năm, thành tựu
đã ở trước mắt, chỉ cần giải quyết tốt vấn đề này là được...
"Mấy năm trước, nếu cô có thể nâng cao hiệu suất, hạ giá thành vải Tuế
thì việc làm ăn lần này chắc chắn cô có thể làm… sau một hai năm nhất
định sẽ có người ghen tỵ. Nhưng vấn đề ở chỗ từ năm ngoái, quan hệ giữa
Liêu quốc và Kim quốc đã bắt đầu căng thẳng, hiện giờ hai nước đều sắp
bước vào tình trạng chiến tranh, một khi đánh nhau, hai hổ tranh chấp,
triều đình nhất định sẽ xuất binh, lúc đó sẽ không còn chuyện cống nộp
tiền Tuế cho người Liêu nữa, chúng ta chỉ còn cách mang 30 vạn tấm vải
này về ăn dần..."
"Nếu như không cần phải nộp tiền Tuế nữa thì
vẫn có thể cung cấp tơ lụa cho cung đình, Tiết gia và Ô gia chắc chắn đã trù tính việc này. Chúng ta có thể có thể thắng Tiết gia, nhưng không
ăn được Ô gia, bọn họ có quan hệ trong cung, cũng rất quen mấy vị đại
nhân trong Chức Tạo phủ. Tôi biết mấy năm nay cô chuẩn bị rất công phu,
nhưng căn cứ theo tình hình hiện nay, phần thắng của việc này đã không
cao. Cái quan trọng nhất vẫn là ở phương diện vải Tuế, cô có dâng lên tơ lụa tốt thì nhu cầu trong cung cũng không cao, chiến tranh xảy ra,
trong cung không nhập vải Tuế nữa mà cô lại sản xuất một lượng lớn, vậy
thì chúng ta sẽ chết..."
Tịch Quân Dục nói xong, Tô Đàn Nhi giữ im lặng một lúc rồi nói:
"Tiết gia và Ô gia cũng gặp khó trong vấn đề vải Tuế này à?"
"Nếu như còn nhập một năm vải Tuế nữa, bọn họ nhất định sẽ không chết,
hiện giờ họ đang dự tính giảm một phần sản lượng, sang năm có lẽ năm sau nữa sẽ xuất binh, trở mặt, bọn họ sẽ tận dụng đặc quyền của Hoàng
thương giảm nhanh sản lượng hết mức có thể. Trong khi cô lại khác, cô
đang cải tiến máy dệt, đặt mình vào trong thế mạo hiểm, nếu là mấy năm
trước thì tôi đương nhiên ủng hộ cô, nhưng bây giờ tương lai mù mịt,
chuyện này cũng chẳng phải một vốn bốn lời, không bằng tránh xa nó ra là hay nhất."
Hắn thở dài:
"Đây không phải cô tính sai mà là thời cơ không đúng, không có cách nào cả..."
Trước kia, bởi vì có vải Tuế nên Hoàng thương chính là một cái bánh
thơm, đối với thương hộ lớn có năng lực mà nói, bọn họ có thể tận dụng
để lớn hơn nữa. Nhưng đối với Tô gia hoặc là một số thương gia khác mà
nói, nhận mối làm ăn này không khác gì nhận độc dược. Tô Đàn Nhi chuẩn
bị mãi, khi định thi hành thì chiến tranh lại sắp xảy ra, không còn vải
Tuế, Tiết gia và Ô gia tranh nhau rút lui, Tô gia nhảy vào thì đúng là
chuyện cười.
Lúc này nghe Tịch Quân Dục phân tích, Tô Đàn Nhi hơi nhíu mày, lắc đầu:
"Tịch chưởng quỹ cảm thấy trận chiến này sẽ thế nào?"
"Hả?"
Tịch Quân Dục hơi ngẩn người, sau đó nói:
"Sau khi thắng trận..."
Hắn nói đến đây thì đột nhiên hiểu ý đối phương:
"Điều này mà cô cũng..."
"Từ khi ta chào đời, tiền Tuế vẫn tồn tại."
Tô Đàn Nhi nhẹ nhàng nói chuyện:
"Có một số chuyện nói ra chẳng vinh quang gì, ta đương nhiên hi vọng
chúng ta có thể đánh thắng người Liêu. Thế nhưng... hi vọng không lớn,
60 năm trước có hiệp ước Đàn Uyên, 7 năm trước có hiệp ước Hắc Thủy, hôm nay lại thêm Kim quốc, chiến tranh xảy ra thì kết quả sẽ thế nào? Hai
hổ tranh chấp đồng quy vu tận, điều đó đương nhiên là hay nhất, nhưng sự thật có phải như vậy hay không?"
Tô Đàn Nhi lắc đầu:
"Ai
cũng nói người Liêu dã man tàn bạo, người Kim thô bỉ không văn, nói
triều Vũ ta là thiên triều mênh mông, ta... ta rất thích nghe chuyện
xưa, lúc nhỏ thường lên trà lâu nghe người ta bình sách, thỉnh thoảng
nhịn không được vỗ tay cười to. Nhưng chúng ta nên nhìn nhận đúng sự
thật... nơi nào cũng có người thông minh, chúng ta đánh không lại họ thì phải chấp nhận sự thực họ mạnh hơn ta, phải chấp nhận..."
"Người biết nhận thua mới có thể chiến thắng, ta là một thương nhân,
thua thì thua, tiền mất thì thôi, tại sao phải mượn cớ này nọ. Tịch
chưởng quỹ, bảy năm trước Liêu quốc có thể buộc chúng ta ký hiệp ước Hắc Thủy, Kim quốc hiện giờ có sức mạnh đủ khiên chiến Liêu quốc, khi họ
đánh nhau chẳng nhẽ họ không biết có một triều Vũ đang nhìn hay sao?"
"Ta hôm nay đi dạo trong trà lâu tửu quán, nghe đám văn nhân tài tử
ngồi nghị luận triều Vũ ta phải thế nào để ngư ông đắc lợi, chê trách
Liêu quốc Kim quốc dã man thô bỉ, vụng về ngốc nghếch, bàn tán chuyện
khiêu khích, ly gián cho hai nước giết nhau tới đỏ mắt... Ta chỉ là nữ
tử cũng biết là Liêu quốc Kim quốc đâu có ngốc tới vậy. Chúng ta bị ức
hiếp gần trăm
năm, vậy mà chúng ta vẫn cứ nói người mạnh hơn mình là súc sinh, dã man, mông muội, tại sao chúng ta bị một đám vụng về, súc sinh
ức hiếp lâu như vậy? Có lẽ vì đám văn nhân tài tử lúc nào cũng kể cho
con cháu nghe chuyện hiệp sĩ nước ta đánh bại Liêu quốc mọi rợ nên chúng ta mới suy nhược lâu ngày như vậy..."
Nàng buồn, lắc đầu:
"Nếu thật sự đánh nhau, kết quả tốt nhất là họ lưỡng bại câu thương,
chúng ta sẽ chẳng phải cống nạp một đồng tiền Tuế, đến lúc đó, việc cải
tiến máy dệt của ta vẫn còn có thể dùng. Nhưng nếu như kết quả khác đi,
Liêu quốc thắng hưng sư vấn tội, tiền tuế cho Liêu quốc nhất định sẽ
tăng, nếu như Kim quốc thắng, bọn họ chẳng lẽ không muốn tiền Tuế của
chúng ta? Nào có chuyện tốt như vậy? Nghe nói lần này hai nước Kim –
Liêu xung đột, một trong những nguyên nhân rất lớn là Kim quốc muốn dụng võ bắt chúng ta buôn bán. Khi hai nước hòa đàm ngưng chiến, triều Vũ ta không chỉ phải cống nộp tiền tuế cho Liêu quốc, mà đồng thời phải cống
nộp cho Kim quốc, chẳng bao giờ có chuyện họ buông tha tiền Tuế của
chúng ta..."
"Ta cũng hi vọng chúng ta có thể thắng, nếu có một ngày đại quân xuất phát, quan phủ nhất định sẽ tới nhà đòi tiền, gia
gia và phụ thân cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng nếu như chúng ta thất bại,
vậy thì... làm sao bây giờ..."
Tịch Quân Dục đứng ngẩn người,
thế cục Kim – Liêu hiện giờ đang khẩn trương, cả nước trên dưới đều nói
hai hổ đánh nhau, cơ hội vùng dậy của triều Vũ đã tới. Không ngờ Tô Đàn
Nhi lại ôm cách suy nghĩ khác, nên nói nàng bi quan hay quá tỉnh táo
đây. Nhớ lại tác phong hành sự của cô gái này trước đây, cái bề ngoài
thướt tha, tính cách dịu dàng chỉ là biểu hiện cho một trái tim kiên
cường mà thôi.
Thật sự là... trái tim của hắn run lên... vô cùng đáng để người khác khen ngợi.
Nhưng mặc dù là như vậy, trong lòng Tịch Quân Dục vẫn kiên định suy
nghĩ tình hình sẽ tốt hơn. Cải tiến máy dệt gia tăng một lượng lớn vải
Tuế, lấy hàng chất lượng thấp bán giá cao, đây là dương mưu đường đường
chính chính. Nhưng kiếm lợi như vậy sẽ không được lâu dài, tuy có thể
giữ bí mật được phương pháp dệt, nhuộm trong khoảng thời gian một, hai
năm, nhưng kiểu gì những cải tiến đó cũng sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó tất cả mọi người đều cải tiến, lợi nhuận sẽ giảm mạnh, mất nhiều
thời gian, nhiều công sức nhưng lợi ích lại chẳng được bao lâu.
Hắn mở miệng định nói ra những suy nghĩ này, nhưng có tiếng vỗ tay đột
nhiên vang lên, một bóng người từ trong hành lang đi ra. Lúc nãy Tô Đàn
Nhi quá chăm chú, Tịch Quân Dục cũng không chú ý xung quanh nên không
biết có người tới.
Quyên nhi thấy vậy thì kinh ngạc nói:
"Cô gia, sao người lại ở đây?"
Người trong bóng tối kia chính là Ninh Nghị, một tay hắn cầm cái Ô giấy dầu, tay kia đang cầm thổ sản rừng núi, hình như là thỏ rừng hun khói
gì đó, hắn xoay người chỉ vào chiếc xe ngựa đang ở phía sau mình, miệng
nói:
"Vốn đang chờ ăn cơm nhưng đột nhiên nhớ ra trên xe ngựa có
chút đồ chưa cầm vào… A, thứ này là do những hương thân của Tiểu Thiền
tặng cho Cảnh hộ vệ, ta cũng cầm một chút."
Hắn cười cười, đưa một ngón tay chỉ vào Tô Đàn Nhi nói:
"Nàng không tốt rồi, không yêu nước nhé."
Tịch Quân Dục vốn định nhắm vào chuyện này mà nói vài câu, giờ thấy
Ninh Nghị nói mấy câu này thì trong lòng khẽ nhíu mày, thằng nhãi này
chỉ là một gã thư sinh, dù văn chương có tốt nhưng cũng có khác gì Tô
Đàn Nhi thích nghe chuyện hiệp sĩ triều Vũ đánh bại người Liêu mọi rợ.
Những câu nói của Tô Đàn Nhi lúc nãy nghe thì rất có đạo lý, chỉ là
không thể đánh đồng với việc làm ăn buôn bán được.
Hắn quay đầu đi, lại thấy Tô Đàn Nhi ở bên cạnh bật cười, trong ấn tượng của Tịch
Quân Dục, nàng rất hiếm khi cười, cũng có thể vì Quyên nhi ở sau lưng
cười mà khiến nàng cười theo.
Nàng cười vui, có chút tức giận
quay đầu, ánh mắt nhìn vào Ninh Nghị, giọng thì có vẻ tức giận, nhưng
lại chỉ giống như đang vui đùa:
"Tướng công à..."
***
Cũng vào thời gian này, ở một nơi khác trong thành, bên sông Tần Hoài
mưa xối xả có một bóng người đang gõ cửa một căn nhà. Khi Nhiếp Vân Trúc ra mở cửa, nàng nhìn thấy Nguyên Cẩm Nhi ướt như chuột lột, đang đứng
trong mưa khép tay ôm mình.
Lúc Nguyên Cẩm Nhi nhảy ra khỏi Kim Phong lâu, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ, quần ngủ bằng sợi, trong
cơn mưa lớn, dưới ánh đèn dầu, quần áo dính sát vào người nàng như trong suốt, đương nhiên, trong mắt Nhiếp Vân Trúc, tình hình này chỉ làm cho
Nguyên Cẩm Nhi trở nên xinh đẹp và yếu ớt hơn một chút. Thiếu nữ thường
ngày hoạt bát láu lỉnh kia đang đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, cúi đầu
lắc lắc làm nước mưa theo tóc bắn khắp nơi, sau đó ngáp một cái.
"A... Vân Trúc tỷ, muội lợi hại lắm đó, thật đó... Hức, muội bơi thẳng
một mạch từ Kim Phong lâu tới đây... A, muội muốn ngủ, Vân Trúc tỷ, muội không chiếm phòng của tỷ đâu? Muội ngủ trên sàn là được..."
Nàng một tay che miệng ngáp điên cuồng, ho khan vài tiếng, tinh thần
không tốt cho lắm. Nhiếp Vân Trúc hơi ngẩn người, sau đó lập tức ôm lấy
nàng:
"Không được, muội đi tắm nước nóng đã... Hồ Đào, mau đi đun nước nóng..."
"Ư... Không tắm... nước khó uống quá, muội sắp trở thành một cái bánh bao nhúng nước rồi... Hi, Vân Trúc tỷ thật là ấm áp..."
Nguyên Cẩm Nhi xụi lơ trong lòng Nhiếp Vân Trúc, hai tay ôm cổ đối
phương, hai mắt nhắm lại, miệng vẫn cười cười, sau đó lấy quần áo của
Nhiếp Vân Trúc lau mặt vài cái, cảm thấy đây là điểm tựa mỹ mãn nhất để
ngủ. Lúc đang chập chờn thì bỗng nghe thấy một tiếng người trong mưa:
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Cũng có một cô gái khác ướt như chuột trong mưa, trên vai khoác một cái túi vải chạy tới.
Không lâu sau, Nhiếp Vân Trúc cười khổ nhìn cô gái trần truồng đang
quấn chăn ngủ trên giường của mình, trong lòng đã đại khái biết chân
tướng sự việc...