Việc viết rap Bành Thần cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng mà cụ thể như thế nào còn cần bàn bạc rõ ràng hơn, cho nên nàng cùng Giang Tư Ngôn ở trong điện thoại cũng không suy nghĩ kỹ càng về chuyện này.
Hôm nay nàng gọi điện cho Giang Tư Ngôn, chủ yếu là việc trả lại năm vạn tệ cả vốn lẫn lãi lại cho hắn.
Đối với người như Giang Tư Ngôn năm vạn tệ chỉ là con số không đáng kể, cho nên hắn căn bản không để trong lòng, nghe Bành Thần nói vậy không chút để ý nói:
"Không cần phải gấp gáp, hiện tại cô đang thiếu tiền thì cứ cầm lấy đi, dù sao tôi cũng không vội."
Lúc trước Bành Thần cảm thấy thiếu nhân tình của Giang Tư Ngôn là không tốt lắm, cho nên mới nhanh chóng tìm cách trả lại tiền cho hắn. Sau khi xem xét lại thái độ này của Giang Tư Ngôn, năm vạn tệ đối với hắn không là vấn đề gì.
Chỉ cần ngồi lại suy nghĩ kỹ cũng có thể lý giải, rốt cuộc hiện giờ cũng có nhiều nghệ sỹ, tùy tiện tham gia gameshow hay đóng một cái quảng cáo nào đấy là đã nhận được thù lao cũng phải lên đến mấy ngàn vạn, không thì ít nhất cũng phải mấy trăm vạn.
Huống chi Giang Tư Ngôn còn không là nghệ sĩ bình thường, người ta đã là ảnh đế, lại còn là ông chủ nữa, giá trị con người tất nhiên cũng không thể so sánh với những người khác.
Tưởng tượng như vậy, Bành Thần cũng đơn giản không kiên trì việc trả sớm nữa: "Thế thì tôi cũng không cần trả tiền sớm?"
Giang Tư Ngôn nhàn nhạt nói: "Ừ!"
Lúc trước, khi Bành Thần mới xuyên vào cuốn sách này, cũng đã cân nhắc trong lòng nên buôn bán thứ gì nho nhỏ kiếm chút lời. Nhưng lúc đó trên người nguyên chủ cũng không còn tiền, cho nên nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ trong đầu.
Hiện giờ Giang Tư Ngôn không cần cô hoàn tiền sớm, tâm tư muốn đầu tư buôn bán của cô lại được gợi lên. Dù sao thì Bành Thần cũng đã xuyên sách nhiều lần như vậy, thì thứ Bành Thần hiểu được rõ nhất cũng chỉ có một đạo lý —— cái gì có thể không có, nhưng tiền thì tuyệt đối không thể thiếu!
Nhưng mà nên làm cái gì thì mới tốt đây?
Bành Thần vô cùng chân thành đi thỉnh giáo Giang Tư Ngôn.
Bởi vì Bành Thần nhớ rõ lúc trước Đại Hải đã nói qua, hình như Giang Tư Ngôn là đại lão đầu tư nổi tiếng trong giới. Tuy nói lúc trước mỗi lần Bành Thần xuyên sách cũng đã từng làm qua khá nhiều việc, nhưng mà có thể sẽ có ngoại lệ, cho nên hỏi nhiều cũng không có gì sai.
Giang Tư Ngôn nghe Bành Thần nói muốn đầu tư, cũng không dấu bí kíp gì, vô cùng nghiêm túc đưa ý kiến ra cho cô:
"Trước tiên cũng phải xem xem trên tay cô còn cầm bao nhiêu tiền. Nếu tiền vốn cũng kha khá thì có thể suy xét đầu tư điện ảnh. Gần đây trên tay tôi có mấy cái kịch bản cũng không tệ lắm, nếu cô có hứng thú, đến lúc đó tôi có thể chia cho cô xem qua một chút. Nếu cũng có bằng đấy tiền vốn nhưng lại không thích đầu tư vào phim điện ảnh, thì cũng có thể suy xét đầu tư nhà hàng, hoặc là cửa hàng ăn uống nào đó. Tôi thấy trong giới có không ít người đầu tư mở nhà hàng, mở quán lẩu, tiệm đồ ăn Nhật, nhà hàng Thái Lan, quán bar...... Dù sao cảm thấy hứng thú đều có thể thử xem."
Nháy mắt Bành Thần cảm thấy chột dạ: "À, tiền vốn hiện tại của tôi hơi ít ít."
Đột nhiên nội tâm Giang Tư Ngôn có một dự cảm không tốt: "Cô đừng nói với tôi là tiền vốn của cô chính là năm vạn tệ mà cô định mang ra trả nợ cho tôi đó chứ!"
Bành Thần: "Cũng không phải. Hiện tại trên tay tôi có lẽ là có độ khoảng mười vạn tệ! Nhưng mà anh yên tâm, chờ sau khi tôi tham gia chương trình hí kịch xong, trên tay tôi sẽ có nhiều hơn mười vạn."
Giang Tư Ngôn: "Mười mấy vạn thì đầu tư cái gì được, trực tiếp dùng làm tiền tiêu vặt hàng tháng đi!"
Nói xong liền dứt khoát kết thúc cuộc điện thoại, một phút một giây cũng không có do dự.
Bành Thần: "......"
Cuối cùng vẫn là Đại Hải nói cho Bành Thần một ý kiến nghe qua cũng đáng tin cậy:
"Năm vạn tệ cũng coi như là một số tiền nhỏ, thế thì chúng ta cũng có thể làm ăn buôn bán nhỏ, ví dụ như bán gà rán hoặc là bán một ít đồ lưu niệm linh tinh. Chị nghe em nói nè, chị đừng có mà xem thường những cửa hàng bán gà ven đường đó. Họ hàng nhà em lúc trước có mở một tiệm bán gà, một cửa hàng nhỏ như thế, tiền thuê cũng không ít, một năm cũng tầm phải sáu đến bảy vạn tệ, sau đó phí nhập hàng tầm hai hay ba vạn nữa, tiếp đó lại mua một bộ dụng cụ rán gà, đây là toàn bộ tiền vốn cần bỏ ra. Mỗi tháng, nguyên liệu nấu ăn cùng nước chấm gì đó được cung ứng sẵn, trong tiệm cũng không cần có người hỗ trợ, em thấy chỉ cần hai người như vợ chồng nhà bọn họ cũng có thể làm xong, dù sao một tháng trừ đi tiền vốn, tiền lời có khi còn có thể lãi được hai, ba vạn tệ. Cứ như thế thì đến lúc lấy lại mười vạn tệ đầu tư kia không phải là điều không thể!"
Đại Hải nói sau đó lại tự lật đổ suy nghĩ của chính mình: "Không được không được, bán gà rán cũng không được, nếu như thế này nói ra ngoài cũng không phải là điều tốt đâu."
Bành Thần nhàn nhạt liếc nhìn Đại Hải một cái, nói vài lời thấm thía: "Đại Hải, giờ đã là thời đại nào rồi mà em còn kỳ thị mấy công việc đó nữa?"
Đại Hải: "Chị, em không phải là khinh thường mấy công việc như thế, mà là, chị nghĩ thử xem, chị như thế này, cũng có thể coi là xinh đẹp như hoa! Bây giờ thì chị muốn đi mở cửa hàng bán gà rán, về sau khách hàng đến đều muốn coi chị thành Tây Thi bán gà, chị cảm thấy như vậy có được hay không?"
Bành Thần: "Tây Thi bán gà à, Tây Thi bán gà thì có khác gì với Công chúa Trà xanh , Nữ vương Bình hoa không?"
Lúc Bành Thần nhắc đến hai chữ "Trà xanh", bỗng nhiên mắt lóe sáng như đèn pha ô tô:
"Ai nha, chị cũng có thể đầu tư vào tiệm trà sữa mà, tên cũng đã có sẵn rồi, để tên là 'Trà Xanh Công Chúa', em cảm thấy thế nào?"
Đại Hải: "......???"
Bành tỷ quả nhiên là thiên tài trong ngành đầu tư! ┐( ' д ' )┌
Nói phải đi đôi với làm, ngay ngày đó Bành Thần bảo Đại Hải đi tìm một cửa hàng thích hợp. Chỉ cần có thể thuê được mặt bằng thế thì việc đầu tư này đã thành công một nửa. Đúng là có tiền thì mọi chuyện đều dễ! ┐(︶▽︶)┌
Dù sao thì gần đây Bành Thần cũng không có việc nào khác để làm, chương trình bên kênh hí khúc tuần sau mới bắt đầu, cho nên nàng có rất nhiều thời gian để cùng với Đại Hải lên kế hoạch về việc mở quán trà sữa.
Lúc trước Bành Thần đã xuyên sách mười mấy lần, cũng đã từng làm rất nhiều công việc, nhưng mà việc mở tiệm trà sữa thì đây là lần đầu tiên trải nghiệm. Tuy cô chưa thực hành mở quán trà sữa bao giờ, nhưng may mắn được thưởng thức trà sữa của mười mấy thế giới khác nhau, hơn nữa lúc trước Bành Thần còn xuyên qua một quyển sách điền văn tên là《 Tôi đứng ở nơi trời xanh mây trắng làm ruộng 》. Ở thế giới đó, cô cũng đã từng bán kha khá loại trà. Cho nên đối với việc nghiên cứu trà đạo, cô am hiểu hơn người bình thường một chút.
Tuy rằng trà và trà sữa không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng loại trà nào uống ngon thì Bành Thần biết rất rõ. Nên bây giờ nàng chỉ cần tìm một người chuyên làm trà