Lúc đạo diễn bước vào vừa đúng lúc chứng kiến cảnh tượng Bành Thần cầm cây giáo, hùng hổ quay tròn. Hình ảnh rất đẹp, vô cùng vừa ý, thế nên đạo diễn đứng ở bên cạnh cứ vỗ tay khen ngợi cả buổi đến nỗi hai bàn tay ông đỏ cả lên, hài lòng gật đầu, sau đó giơ ngón tay cái với vị chỉ đạo võ thuật đứng như trời chồng make color ở đó một lúc lâu.
"Quéo, dạy không tồi. Có khi còn hơn cả mấy chuyên gia võ thuật thuê mất đống tiền kia!"
Chỉ đạo võ thuật: "..."
Mặc dù biết đạo diễn ông đang vuốt mông ngựa, thích thì cũng thích thiệt đó nhưng ngại qué, không dám nhận luôn á!!!
Sáng sớm nay Bành Thần có mỗi việc đi theo chỉ đạo võ thuật đến phòng luyện tập, cũng có mỗi việc luyện cách sử dụng đao và kiếm cho thuần thục.
Mặc dù đối với cô, sử dụng trường thương khá quen thuộc, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô chạm vào kiếm. Nhưng Bành Thần vốn là người tiếp thu kiến thức khá nhanh, nên cho dù chưa từng cầm kiếm bao giờ nhưng hiệu suất học hỏi của cô còn nhanh hơn những người khác nhiều.
Mặc dù mới đi theo chỉ đạo võ thuật học mấy công phu mèo cào một buổi sáng, nhưng đến lúc quay mấy cảnh cần dùng đến những đạo cụ kia chắc cô vẫn có thể sử dụng được. Nhất là kiếm, cô sử dụng rất tốt, thậm chí còn có thể chơi hai tay hai kiếm.
Hai tay hai thanh kiếm cô múa trời đất quay cuồng, các thể loại múa đều chơi tất, chỉ đạo võ thuật đứng bên cạnh cạn lời, thậm chí còn muốn cầm điện thoại ra quay đăng lên Weibo.
Quay cảnh võ thuật khác với đánh nhau hàng thật giá thật, nhiều khi những chiêu thức đánh nhau chỉ cần khoa tay múa chân nhìn cho đẹp, chứ về sau có thực hành được không thì không biết. Nếu chỉ so động tác này nhìn có đẹp hay không thì động tác của Bành Thần cũng trông còn đẹp hơn động tác của chỉ đạo võ thuật, dù sao thì trước đây trong thế giới làm diễn viên nghệ thuật truyền thống, mỗi màn biểu diễn của cô cũng có hàng ngàn người tới xem đấy. Vậy nên cô hiểu rất rõ cách làm thế nào để những hành động đánh nhau bạo lực trông dễ nhìn.
Cho đến lúc đạo diễn hăm hở đi xem thành quả luyện tập võ thuật sáng nay của cô, mặt cứ cười cười không ngừng, chắc ông đang nghĩ đỡ mất một khoản tiền thuê đóng thế rồi đây =.=.
Cả một buổi sáng Bành Thần luôn trong phòng đạo cụ luyện tập võ thuật chăm chú đến nỗi không chú ý đến những người khác hôm qua làm những cái gì, nhưng việc cô không chú ý người khác cũng không có nghĩa là người khác cũng không chú ý đến cô. Đúng là sáng nay cô chăm chú luyện tập trong phòng đạo cụ bao lâu thì Từ Vi Trần đứng thập thà thập thò rình cửa xem bấy lâu.
Từ hôm làm sập giường đêm động phòng hoa chúc đến giờ, Từ Vi Trần xem cô thành tấm gương diễn viên ba tốt, nên cậu luôn quan niệm rằng, nơi nào có Bành Thần, cậu có thể đến nhìn thì đúng là may mắn gấp bội. Còn nơi không có Bành Thần... không, đánh cái miệng quạ đen, không có Bành Thần thì còn trò vui gì nữa sao?
Nhưng nói chung là mấy chỗ như vậy có cho trời Từ Vi Trần cậu cũng không thèm đến!
Cho nên trong giờ cơm trưa, Từ Vi Trần thả một lúc một đống rắm cầu vồng: "Wao, Bành lão sư giỏi quá đi mất, buổi sáng nay em nhìn hình ảnh chị múa kiếm đúng là rất đẹp, hoàn mỹ, không có gì chê được, perfecttt!"
Bành Thần khiêm tốn: "Cũng thường thôi."
Từ Vi Trần hiếu kỳ hỏi: "Em có một câu hỏi xíu xiu hỏi chị nè, trước đây chị từng học võ rồi à? Nếu không tại sao em lại thấy chị có thể múa kiếm thành thục như vậy được ạ?"
Bành Thần lắc đầu: "Có đi học võ đâu, chẳng qua là với mấy người diễn viên nghệ thuật truyền thống như tụi chị thì đây là một kỹ năng cơ bản á."
Từ Vi Trần "ngây thơ": "Chị nói... chị là diễn viên cái gì cơ?"
Bành Thần: "Diễn viên nghệ thuật truyền thống đó ông tướng! Lúc đầu chị là một nghệ sỹ hát hí khúc thôi, nhưng về sau lại quay xe sang nói tướng thanh, nên em có thể gọi chị là nghệ sỹ hát hí khúc hay nghệ nhân tướng thanh đều được cả, không quan trọng lắm đâu!"
Từ Vi Trần: "..."
Xin lỗi vì mị quá ngu ngốc.
Móa nó, mới đầu chỉ nghĩ bạn diễn của mình là một diễn viên lưu lượng thôi, về sau mới ngã ngửa ra hóa ra người ta không phải mà minh tinh lưu lượng, mà là minh tinh phái thực lực. Thế mà cuối cùng lại té ngửa ra việc, người ta không phải là một trong hai cái đó luôn, người ta là nghệ nhân tướng thanh kiêm nghệ sỹ hát hí khúc!
Đã... thất kính òi!
Bởi vì cả buổi sáng Bành Thần đều luyện tập cách sử dụng binh khí, cho nên tất cả các cảnh diễn buổi chiều của cô đều là những cảnh võ thuật. Bành Thần rất thích mấy cảnh diễn kiểu này, tuy có hơi vất vả, nhưng cũng rất đỗi thú vị, nhất là lúc treo người trên dây cáp bay tới bay lui như thần tiên, Bành Thần bỗng nhớ đến ước mơ hồi thơ ấu. Bành Thần không biết ngày trước mọi người mơ ước lớn lên làm cái gì, nhưng lúc cô còn nhỏ, cô luôn mơ ước sau này có thể trở thành một tiểu tiên nữ xinh đẹp có thể bay được.
Thôi, coi như ngày hôm nay đã thực hiện được ước mơ thời non dại rồi.
***
Tất cả các cảnh buổi chiều đều là những cảnh đánh đấm các kiểu, còn buổi tối là những cảnh ngày thường của hai vị công chúa Văn Quốc.
Lúc Bành Thần xem qua kịch bản bộ "Thế Thân Tiểu Công Chúa", cô thích nhất không phải là mấy cảnh đánh nhau gà chó toán loạn của cặp nam nữ chính mà lại là những cảnh tỷ muội tình thâm của hai vị công chúa này.
Có rất nhiều phim truyền hình thời nay mỗi khi có những cảnh chị chị em em, cho dù lúc đầu phim có thân thiết như thế nào đi chăng nữa thì đến cuối phim kiểu gì cũng vì một thằng cha ất ơ nào đó mà trở mặt thành thù, không như thế thì cũng là em gái hắc hóa rồi chị gái ghen tỵ. Nhưng ở trong kịch bản của "Thế Thân Tiểu Công Chúa" thì lại không như vậy, vai diễn tiểu công chúa của Bành Thần và Đại công chúa của Từ Giản luôn luôn là chị em thân thiết. Đến lúc lâm nguy còn có thể vì đối phương mà chắn trước một đao.
Đúng là điều hiếm thấy.
Bành Thần cũng biết là nhân duyên của cô không tốt, không quen được bao người. Trước lúc xuyên sách, cô vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chỉ có ông bà nội vất vả cực nhọc nuôi nấng, đến khi ông bà nội khuất núi, Bành Thần vẫn chỉ một thân một mình. Về sau không hiểu mô tê gì được vận xuyên sách, nhưng đã ở trong mười thế giới rồi, nhưng chả hiểu tại sao thân nhân thực sự cô có được cũng không có bao nhiêu.
Nếu không phải như trong thế giới này có một gia đình như quỷ hút máu bám theo người thì cũng là cô nhi như trong thế giới hí khúc, Bành Thần chỉ có thể đi theo sư phụ, ngày ngày đi theo gánh hát hí khúc nay đây mai đó.
Nhưng đúng thật là sống từng này tuổi rồi nhưng cô lại chưa từng bao giờ được hưởng cái cảm giác được người nhà yêu chiều, chăm sóc hết mực.
Nhưng ở trong kịch bản "Thế Thân Tiểu Công Chúa", vai diễn tiểu công chúa của Bành Thần dù không được nhiều người quý mến, thậm chí hai ba ngày là lại nghe thấy có người khiếu nại, quan ngự sử dăm ba hôm lại lên tiếng cáo trạng, nhưng bù lại cô ấy lại có một người chị yêu chiều em gái hết mực.
Có cái gì hay cái gì tốt đều luôn cố gắng để lại cho em gái một phần. Dù không thích cái cảnh suốt ngày múa đao múa kiếm của muội muội nhà mình nhưng vì biết muội muội mình có niềm yêu thích đặc biệt với võ thuật thì thi thoảng không đành lòng nhờ người hầu thân cận đưa thanh kiếm cho muội muội, thậm chí còn lén gạt mẫu thân lấy lại kiếm cho muội muội.
Bành Thần thấy kịch bản này cũng có logic ra phết đấy chứ, chứ không nếu như Đại công chúa đối xử với tiểu công chúa không tốt thì chả lẽ tự nhiên tiểu công chúa lại bằng lòng lấy một nam nhân mình chưa từng gặp mặt thay tỷ tỷ mình hay sao?
Có thể là do lúc quay phim nhập diễn sâu quá mà cho đến khi sau cảnh quay đó Từ Giản vẫn luôn coi Bành Thần thành đứa em gái nghịch ngợm mà đối đãi. Lúc ăn cơm sẽ chủ động cầm suất cơm cho Bành Thần, trời nóng quá thì sẽ chu đáo chuẩn bị giùm Bành Thần một cái quạt cầm tay, trời mà mưa thì mang theo dù.
Mấy lần Bành Thần nói mình tự làm được, nhưng Từ Giản ngoài miệng thì gật đầu đồng ý, nhưng về sau vẫn đâu hoàn đó, nên cuối cùng Bành Thần cũng để kệ cô muốn làm gì thì làm.
Ngược lại là Đại Hải, bỗng dưng thấy đâu có một chị gái còn chăm sóc chị gái nhà mình cẩn thận hơn mình nhiều bỗng dưng thấy hơi sợ hãi.
Cuối cùng cậu cũng không chịu được, Đại - vai tổng tài đại nhân - Hải công khai chủ quyền trợ lý: "Hừm, chị đừng có quên, cho dù người khác có đối xử tốt với chị như thế nào thì bọn họ cũng chỉ là những người xa lạ sớm biến mất trong cuộc đời chị, duy chỉ có em, Đại Hải đây mới là người có mặt nhiều nhất trong cuộc đời chị."
Bành Thần: "..."
Nếu như bên này "Thế Thân Tiểu Công Chúa" diễn kịch bản chị em thân thiết yêu thương nhau, thì nhà cách vách "Thái Tử Phi Truyền Kỳ" lại thiên về cung đấu. Theo lời Đại Hải nói thì nhà bên kia có mấy quả kịch bản cung đấu đặc sắc hơn ngoài đời thật nhiều.
Bành Thần dù không có mấy hứng thú với chuyện của người khác, nhưng mấy ngày quay phim này đúng là không có chuyện gì hay ho, chỉ có thể tạm thời ăn dưa của nhà hàng xóm: "Đặc sắc thế cơ à?"
Đại Hải không hổ cái danh bà trùm ăn dưa của năm, vừa nhắc tới mấy tin tầm phào là máu buôn dưa trong người lại nổi lên.
"Chị có nhớ mấy hôm trước Kiều Tư Nhiên sang làm khách mời cho đoàn phim hàng xóm không? Nghe nói lý do hồi trước cô ta đến làm khách mời cho "Thái Tử Phi Truyền Kỳ" thật ra là do cái cô bạn thân của cô ta tiến cử với đạo diễn bên đó đấy. Thế mà vừa vào đoàn được mấy ngày, vì một cái quảng cáo đại ngôn mà fan hai nhà này lăn xả vào nhau mà đại chiến 300 hiệp rồi."
Trong cái giới giải trí này, cái việc vì một lời mời đại ngôn mà khuê mật bao năm nay trở mặt thành thù không thèm nhìn mặt nhau cũng không còn là việc gì hiếm lạ nên dù Bành Thần mới tới đây được mấy tháng cũng không thấy gì đặc sắc.
Nhưng lúc Bành Thần nghe xong dưa bở này lông mày cũng không thèm thay đổi một xíu gì.
Đại Hải: "Ế, chị không thấy hay ho hay sao?"
Bành Thần: "Wéo, nghe hay ho quá nhể!"
Đại Hải: "..."
Ban ngày mới cùng Đại Hải ngồi ăn ít dưa của Kiều Tư Nhiên xong đến buổi tối vừa kết thúc cảnh quay rủ Đại Hải ra ngoài ăn khuya