Trần Húc nắm chặt tay cầm, hai người còn lại ở hai bên, sẵn sàng ứng phó tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.
Cánh cửa nhỏ mở ra, một cái ghế lập tức hướng về phía Trần Húc, sau đó là một đạo tia chớp hướng về phía bọn họ.
Trần Húc đã có phòng bị, lắc mình né tránh, tinh thần lực phóng ra theo.
Băng của Lưu Đồng cũng đã ngưng tụ thành hình, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Chị?” Đúng lúc này, giọng nói ngái ngủ của cô bé đột nhiên truyền đến từ bên trong gian phòng nhỏ, có vẻ cô bé vừa mới tỉnh dậy.
Người phụ nữ bên cạnh vội vàng tiến lên bịt miệng con gái lại, kinh hãi nhìn về phía cửa.
Sau câu nói của cô bé, hành động của mọi người lập tức dừng lại.
Cùng lúc đó, tiếng sấm sét càng lúc càng lớn, như thể sẽ ập xuống bọn họ bất cứ lúc nào.
"Cô hiểu lầm rồi, vì trời sắp tối cho nên chúng tôi mới tới nơi này nghỉ ngơi, chúng tôi không có ác ý.
" Trần Húc vội vàng kêu lên.
Vợ và cha mẹ của Trần Húc, cùng với ba đứa trẻ cũng từ cửa bước vào.
Nhìn thấy có phụ nữ mang thai và mấy đứa trẻ, những người ở phía đối diện tỏ vẻ sửng sốt, sấm sét xung quanh cũng lắng xuống rất nhiều.
"Tôi xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng trời sắp tối rồi, chúng tôi không thể đi quá xa.
Cô không cần phải lo lắng, chúng tôi thực sự không có ý gì.
Phiền cô có thể cho chúng tôi ở lại một đêm không, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ rời đi luôn.
" Vợ của Trần Húc bước tới rồi nói một cách chân thành.
Người đối diện vẫn im lặng.
"Quên