Thời gian khẩn cấp, Miêu Tuệ Tuệ cũng không kịp trở về chuẩn bị cái gì, vì vậy cô quyết định cầm cái bánh bao mới mua đi ra hướng cửa trấn.
“ Trấn trưởng Miêu muốn đi ra ngoài à?”’ Giọng nói của Dư Quyên vọng từ xa tới, cô ấy ôm bụng to và bên cạnh là Hàn Tiểu Quân đang đỡ cô ấy đi dạo.
Miêu Tuệ Tuệ há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn vào bụng của Dư Quyên nói : “ Đúng vậy, em có một số việc bận phải đi ra ngoài để giải quyết.
”“ Em đi đường cẩn thận nhé!” Dư Quyên xua xua tay.
Sau khi nhận được câu trả lời, Miêu Tuệ Tuệ xoay người rời đi, bước chân càng trở nên kiên định.
Ở phía sau lưng còn truyền đến giọng nói đầy dịu dàng của Dư Quyên: “ Ba của con đã đi vắng một ngày rồi, tại sao bây giờ vẫn chưa trở về nhỉ?”Miêu Tuệ Tuệ bước đến cửa liền nhìn thấy một chiếc xe có đầu nhọn và thân bạc, xe này giống như một đầu tàu vậy.
Thoạt nhìn bề ngoài của chiếc xe này có cảm giác công nghệ tiên tiến vô cùng.
Vừa bước chân lên xe, Miêu Tuệ Tuệ đã bắt gặp ánh mắt tròn xe của người tài xế.
Vẫn là người cũ, là người máy quen thuộc, Miêu Tuệ Tuệ nhìn đã quen rồi.
Nội thất bên trong xe không khác tàu cao tốc ở thế gian ban đầu của cô mấy nhưng bởi vì diện tích của xe khá nhỏ so với tàu cao tốc cho nên xe không có nhiều ghế, bên trái là hàng ghế đơn cho một người, còn bên phải là hàng ghế đôi