Ở căn cứ, bọn họ sống trong chiếc liều với hơn mười người chen chúc với nhau, giá thuê là một viên tinh hạch cấp bốn cho một người ở một ngày.
Có thể sống trong lều trại, đều là những người có chút thực lực, mà số nhiều, là những người sống ở tầng hầm ngầm, cả ngày không thấy ánh mặt trời.
Số người ở đấy cũng rất nhiều, thậm chí không có chỗ để đặt chân, cùng nhau ăn uống, ngủ và đi vệ sinh , toàn bộ tầng hầm ngầm tràn mùi hương kinh tởm.
Cho dù hoàn cảnh tệ như vậy nhưng mỗi người phải đóng một viên tinh hạch cấp hai một ngày.
Tinh hạch cấp một có giá trị thấp nhất trong tận thế.
Nơi này hoàn mỹ như lừa đảo, khiến Tô Thanh Thanh càng thêm đề cao cảnh giác, trong lòng cô ý nghĩ rời đi chiếm ưu thế, nhưng tê giác biến dị ở bên ngoài còn chưa đi xa, nếu như cô ở lại bên ngoài sau khi trời tối, chắc chắn ngày mai cô sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù là trước hay sau khi tận thế, ban đêm đều đáng sợ hơn ban ngày rất nhiều.
Tô Thanh Thanh thầm cân nhắc trong lòng, nếu cô ấy đi rồi, tình cảnh của cha mẹ và em gái lại hiện lên trong đầu cô ấy, nghiến răng nghiến lợi lấy từ trong túi ra hai mươi viên tinh hạch cấp một đưa cho Miêu Tuệ Tuệ , thầm nghĩ trong lòng, nghĩ nếu có chuyện gì, cô sẽ bỏ đi ngay.
Miêu Tuệ Tuệ nheo đôi mắt hạnh phúc khi đặt bút ghi vào sổ viên tinh hạch đầu tiên kiếm được.
"Được rồi, đầu