Edit: Lục Tử Hạ
“Vậy thì quyết định vậy nha, tan học gặp lại nhé Suzumiya, tôi xin lỗi vì làm lỡ thời gian hoạt động câu lạc bộ của cậu.” Takahashi Kazuhiko dịu dàng nói, ánh mắt nhìn về phía cậu bạn đẹp trai bên cạnh, giọng điệu như trước không thay đổi, ôn hòa nói: “Còn có Nguyên Tinh – san, thực sự là đã làm phiền cậu.”
Trần Thải Tinh đồng dạng cười giả, “Chỗ nào phiền phức chứ, yên tâm tôi và Suzumiya nhất định sẽ đến.”
Đến lúc đó đánh cho ngươi quỳ xuống gọi ba.
“Được, không quấy rầy các em ăn cơm nữa. Tan học gặp.” Takahashi nói xong, nở nụ cười với Suzumiya quay người rời đi.
Trong lớp nữ sinh cùng với người vây xem trên hành lang yên lặng tản ra một con đường, Takahashi Kazuhiko dường như rất giống những thiếu niên trong phim hoạt hình, dưới những cặp mắt chăm chú quan sát mà rời đi. Chờ người vừa đi, ánh mắt các nữ sinh đồng loạt phóng đến Haruhi Suzumiya.
Đặc biệt là Yuko và bạn của cô ấy.
Takahashi Kazuhiko ngược lại gây chuyện xong bỏ chạy, để lại Haruhi Suzumiya bị mọi người vây quanh chất vấn.
“Haruhi, cậu và Takahashi học trưởng thân với nhau lắm hở?” Yuko chạy tới dẫn trước mở miệng dò hỏi, tuy nhiên biểu hiện trên mặt rất khó coi, “Cậu có phải là đã nhờ học trưởng chuyện gì không? Tại sao đột nhiên tìm cậu giúp? Giúp cái gì?”
Haruhi Suzumiya luôn luôn có bộ dạng thấp bé, hận không thể biến bản thân mình thành người vô hình, lần đầu bị tất cả mọi người vây xem, bất an nắm chặt túi trên tay, đối mặt với câu chất vấn có chút hùng hổ doạ người của Yuko, Haruhi Suzumiya thấp giọng nói: “Tôi không biết học trưởng vì sao lại tìm tôi.”
“Cậu không biết? Cậu không biết học trưởng vì sao lại tìm cậu hỗ trợ? Hội học sinh chẳng lẽ không có người sao?” Giọng điệu của Yuko chẳng tốt lành chút nào.
Haruhi Suzumiya bất an giải thích: “Tôi thật sự không biết.”
Yuko hiển nhiên không tin, mấy chị em thân thiết đồng thời vây quanh Haruhi Suzumiya.
Trần Thải Tinh liếc nhìn Hoa Tùng, “Cô là nữ, đi xé xác bọn họ đi, đừng khách sáo.”
“Xé xác??” Hoa Tùng rất hoang mang, “Cậu bảo tôi đánh nhau, xé áo bứt tóc bọn họ, đánh thiệt hả? Coi chừng bị trừ điểm á.”
Trần Thải Tinh:… Hiện tại cậu vô cùng nhớ nhung chị Nguyên, ít nhất là ở mảng cãi nhau với con gái này nọ, lúc nào cũng chiếm ưu thế.
Hoa Tùng nhìn qua chính là dạng phụ nữ thẳng thắn sắt đá, dường như không quen đấu võ mồm.
Trần Thải Tinh không thể làm gì khác hơn là tuốt ống tay áo tự mình ra trận, liếc nhìn bốn người Yuko, nói: “Là Takahashi Kazuhiko nhờ Suzumiya hỗ trợ, hỗ trợ cái gì thì đi hỏi Takahashi học trưởng.” Cậu ta quét mắt nhìn những học sinh khác đang xem trò vui, “Không có việc gì? Không có chuyện gì đừng có mà đứng chặn trước lớp tụi này mà xì xà xì xầm, quấy rầy giờ cơm, tiêu hóa không được. Suzumiya, vào lớp đi, tôi muốn ăn cơm nắm.”
“Được, được.” Haruhi Suzumiya cảm kích nhìn về phía Trần Thải Tinh, vội vàng đi vào lớp.
Mà trong lớp, ánh mắt nữ sinh cũng không có bao nhiêu thiện cảm, đánh giá, ước định, hiếu kỳ, phỏng đoán, trước đây quên mất sự tồn tại của Suzumiya, coi đối phương là người tàng hình, lần này bất ngờ phát hiện bạn học Suzumiya thật ra rất đẹp, tuy rằng tóc tai che lại đôi mắt, nhưng mà vóc người thon dài, cao hơn hẳn một cái đầu, thấp nhất cũng phải một mét sáu lăm, nhưng so với đa số nữ sinh cũng tính là cao rồi.
Tay chân thon dài, chân thẳng tắp, da dẻ cũng trắng nõn.
Có nữ sinh nhanh chóng đánh giá vẻ ngoài của Haruhi Suzumiya trong đầu, mặc dù thừa nhận đối phương có ngoại hình dáng dấp hoàn hảo, nhưng Haruhi Suzumiya cũng không xứng được Takahashi học trưởng ưu ái.
“Tại sao chứ?”
“Đúng vậy, dựa vào cái gì cơ chứ, ngực của cậu ta rất nhỏ, vẻ ngoài cũng chỉ ở mức bình thường, dựa vào cái gì chứ.”
“Thật đáng ghét, tôi ghét cậu ta.”
“Xuỵt, đừng để cho Nguyên Tinh nghe được.”
“Cũng không biết tại sao Nguyên Tinh lại che chở cậu ta như vậy.”
Âm thanh bàn tán thật sự rất nhỏ, thỉnh thoảng còn liếc Haruhi Suzumiya, đặc biệt là bạn nữ cùng bàn Suzumiya, đặt mạnh hộp cơm lên bàn, âm thanh cầm đồ vật vang lên khá to giống như đang phát tiết vậy.
“Làm gì mà cứ nhằm vào Haruhi Suzumiya vậy! Cậu ấy đã làm sai điều gì? Bà đây ghét nhất cái loại bạo lực gia đình này nọ, các ngươi rầm rầm ghê gớm như vậy làm sao mới vừa, sao không chất vấn Takahashi kia đi?” Hoa Tùng vỗ bàn đứng lên, ánh mắt uy hiếp đảo qua đám người nói lời dèm pha, “Đều là con gái, làm sao đối với con gái ác ý lớn như vậy!”
Trần Thải Tinh:…
Không phải vừa nãy cô mới bảo là không muốn xé xác hả?
“Bình thường tôi vẫn muốn đánh nhau hơn, không đánh thì có thể trực tiếp dùng lời nói giải quyết.” Hoa Tùng nói không nhỏ.
Đáng sợ, đám người vì vậy dồn dập cúi đầu ăn cơm, đám con trai trong lớp cũng không dám chọc vào Hoa Tùng.
Chu Tuy ở bên cạnh giơ ngón tay cái.
Mặc dù có lời của Hoa Tùng, nhưng vẫn không thể nào giải quyết được việc Suzumiya bị quấy nhiễu, trong lớp bạn học có ác ý nhằm vào Suzumiya cũng đột nhiên gia tăng, vốn là song phương nằm ở trạng thái không quấy rầy lẫn nhau, chẳng lẽ bởi vì Takahashi Kazuhiko nhờ Suzumiya giúp một tay, lập tức trở mặt chán ghét Suzumiya.
Trần Thải Tinh cảm thấy đây chính là đầu mối chính trong câu chuyện của Suzumiya trước đây, mấy chuyện như bị xa lánh, dùng ngôn ngữ bạo lực chèn ép này đã từng xảy ra.
Buổi chiều lại có giờ mỹ thuật, có điều là tới lượt lớp bốn.
Chu Tuy chửi thề: “Cũng đã là lớp 11 rồi, chuyện học hành của nơi này có thể đẩy nhanh lên được không? Làm cái gì mà ngày nào cũng phải tới lớp mỹ thuật, lại chả có chuyện giáo viên Anh văn, toán học hay ngữ văn mượn tiết này nọ. Thiệt là phục nền giáo dục của nơi này.”
Cực kì muốn chửi bậy.
Chu Tuy lập tức trốn học đi cọ tiết mỹ thuật của lớp bốn. Toàn bộ người chơi đều biết điều kiện tử vong của bậc thang thứ mười ba, ngày hôm qua cũng có nghiệm chứng, ngày hôm nay có một người chơi nữ đạp trúng, tha thiết yêu cầu đồng đội nhất định phải giữ chặt lấy cô, không được để cho cô bước vào trong phòng học.
Cuối cùng, đồng đội moi ra một sợi dây thừng từ trong cặp sách, người chơi nữ chẳng những không tức giận, còn thở phào nhẹ nhõm, vô cùng phối hợp trói mình ở trên góc lan can.
Chu Tuy trở về kể lại, tỏ ra bội phục.
“Chuyện Tiết Hạo ngày hôm qua tất cả mọi người đều phải nhớ kỹ, dây thừng so với tiểu nhân đáng tin hơn.” Hoa Tùng dửng dưng trào phúng nói
Tiết Hạo vô tình nghe được, cúi đầu, ở nơi người khác không nhìn thấy, xem thường bĩu môi, làm như hắn không có nghĩa khí vậy, xét về đạo lí, đã bắt cóc hắn tới nơi này, hắn đã có hảo tâm giúp đỡ, vậy mà bây giờ ai ai cũng mắng nhiếc, muốn đập chết hắn, yên tâm là dù cho mọi người có chết hết thì ta đây cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tối hôm qua mất hồn mất vía như vậy, Tiết Hạo là người chơi mới, vậy mà còn sống không có xảy ra việc gì, cũng tính là người mới có tố chất tốt.
Bây giờ chỉ còn lại bảy người chơi, bốn nam, ba nữ, sáu người đều là oldbie, chỉ có Tiết Hạo là người mới.
“Đừng nóng giận, đường còn dài.” Trần Thải Tinh nói.
Trước khi tan học, Trần Thải Tinh tranh thủ nghỉ giữa giờ đến văn phòng và nhà vệ sinh một chuyến. Đến văn phòng là tìm giáo viên tiếng Anh, thẳng thắn nói cho giáo viên Anh văn biết răng đừng hòng quy tắc ngầm với cậu, cậu đã không còn là nam sinh nhu nhược ngày xưa nữa rồi, bây giờ cậu cực kì mạnh mẽ đó biết hong! (Beta: Ờ!)
Leicester tiếc nuối nói: “Thật muốn nhìn xem em mạnh mẽ như nào.”
Trần Thải Tinh:???
Tự dưng làm màu cái qq gì vậy? Trần Thải Tinh thiếu chút nữa cười ra tiếng, sững sờ mà nghiêm mặt, lạnh lùng nghiêm túc phê bình thầy tiếng Anh một phen, lúc này mới đi nhà vệ sinh.
Thời gian nghỉ giữa giờ, nhà vệ sinh có mấy học sinh, Trần Thải Tinh đương nhiên không muốn bị cho rằng cậu là một tên khùng, gõ cửa phòng wc số 3 nói chuyện với Hắc Đản, đành phải đẩy cửa đi vào. Có một nam sinh tỏ ra vô cùng sợ sệt, lo lắng nhắc nhở: “Phòng vệ sinh này toàn xảy ra mấy chuyện ma quái, cậu đừng có vào. Tất cả mọi người không ai dám vào đó cả.”
“Không sao đâu, tôi còn chưa thấy ma quỷ bao giờ, cho nên muốn vào tham quan thử xem.” Trần Thải Tinh cảm ơn ý tốt của bạn học.
Mọi người thà nhịn chứ không vào phòng thứ ba.
Trong nháy mắt bước vào đó, giống như bước vào một không gian khác, cửa wc kẽo kẹt đóng lại, không gian nho nhỏ trang trí thật xinh đẹp hiện ra, một chút mùi lạ cũng không có, két nước bày một cái bình hoa nho nhỏ màu hồng nhạt, bên trong cắm một đóa hoa tươi, Hắc Đản an vị ngồi trên nắp bồn cầu, dưới đất trải thảm lông cừu, Hắc Đản một tay chống hai má bĩu môi im lặng ra vẻ tẻ nhạt, nhìn thấy ba ba, đôi mắt như chứa hàng vạn vì sao, sáng lấp lánh, cao hứng nói: “Ba ba đến tìm con chơi nữa hở?”
“Bên ngoài có thể nghe chúng ta nói chuyện không?”
“Không đâu, đây là không gian của riêng con.” Hắc Đản lắc cái chân ngắn ngủn, múp míp đứng lên, đến gần, vui vẻ nói: “Ba ba ngồi đi.”
Trần Thải Tinh nhìn thảm lông cừu dày dặn, còn có hoàn cảnh nơi này, xem ra ức hiếp ai chứ cũng chả ức hiếp được con yêu của cậu, sinh hoạt vẫn vô cùng vui vẻ. Cậu mới vừa ngồi xuống, bé ngoan Hắc Đản bay tới trong lồng ngực ba ba, điều chỉnh tư thế thoải mái, miệng nhỏ bắt đầu oán giận, “Ba ba không chịu vào đây chán thiệt ó, lần sau con hổng thèm làm Hắc Đản wc nữa đâuuuuu, con muốn chuyển sang nơi khác rộng hơn.”
“Gần đây con ăn hơi nhiều đúng hông?” Trần Thải Tinh nắm chân ngắn ú u toàn thịt của con trai mà hỏi. Bây giờ Hắc Đản có thể ăn đồ ăn của nhân loại, nhưng mà định kỳ vẫn cần hút sức mạnh hắc ám, chẳng hạn như khi con người bị dọa sợ, sản sinh ra năng lượng hắc ám, hoặc là tâm lý và ý nghĩ tiêu cực sản sinh năng lượng hắc ám.
Còn bày đặt nói là nhàm chán, nhìn cái cẳng chân là biết ăn uống nhiều tới mức chân mập từng khúc như ngó sen.
Hắc Đản yên lặng giấu chân vào trong váy, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ba ba, con hổng có mập.”
“Ừ ừ con không mập.” Trần Thải Tinh nhéo hai má mập ú của con yêu, cảm thiệt tốt, cười nói: “Đản Đản không thể đi ra ngoài hù người hả? Bắt buộc phải ở trong phòng vệ sinh này ư?”
“Sách vở nói chỉ có thể ở bên trong hù người, vốn là nhà vệ sinh nữ, mà cũng chán ở chỗ, wc thì cái nào chả được, vậy mà cha cứ bắt con phải ở phòng thứ ba.” Hắc Đản nói mãi không khỏi lắc chân mập, “Chờ sức mạnh con lớn mạnh hơn, con muốn dọa người khác ra sao cũng được.”
Kịch bản tương đối nghiêm khắc, Nguyên Cửu Vạn xem như nhắm một mắt mở một mắt đối với thằng con này.
“Vậy làm thế nào con mới có thể đi ra khỏi nhà vệ sinh?”
Hắc Đản xem nhà vệ sinh như là trói buộc, bị kẹt ở khu vực bỏ mạng.
“Chỉ cần tìm lại được toàn bộ thi thể là được.” Hắc Đản nói xong nghĩ đến cái gì che miệng lại, trợn to mắt, vội vã cuống cuồng nói: “Xuỵt, ba ba không thể nói cho cha, cha không cho con nói cho người khác biết đâu đó.”
Trần Thải Tinh thuận tay xoa đầu con trai, cười híp mắt nói: “Ba ba không nói, không sợ, với cả ba ba cũng coi là người khác hả?”
Hắc Đản lắc đầu qua lại y hệt cái trống bỏi, “Hông phải đâu, ba ba là tốt nhất á.”
“Con trai ngoan.” Trần Thải Tinh hôn một cái lên mặt béo của Hắc Đản, rồi cùng Hắc Đản hàn huyên một lúc, sau đó mới đi ra ngoài.
Trở lại lớp học, đã trực nhật xong xuôi. Trần Thải Tinh nói: “Trong nhà vệ sinh, phòng thứ ba, tìm đủ toàn bộ thi thể của người bị hại, mang vào phòng là xong. Ba người các cậu điều tra cái này.”
Chu Tuy bội phục, Hoa Tùng nghi hoặc hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Tôi là cha nó.” Trần Thải Tinh ăn ngay nói thật.
Hoa Tùng:???
Kết quả tất cả mọi người không tin, Chu Tuy và Lâm Tín vô cùng hâm mộ anh Nguyên có một trái tim mạnh mẽ trâu bò, gặp bé con nhà ai cũng xem như con gái nhà mình, cưỡng ép bản thân coi Hắc Đản là con gái ruột. Hoa Tùng từ đầu tới đuôi không tin, tại sao một người chơi lại có thể làm ba của NPC? Nhớ mong con gái tới điên rồi hả?
Trần Thải Tinh:…
“Suzumiya thế nào rồi? Tôi không biết hội học sinh ở nơi nào.” Trần Thải Tinh dự định đổi chủ đề.
Haruhi Suzumiya gật gật đầu, đeo cặp sách lên. Hai người dưới những ánh mắt hâm mộ của nữ sinh khác trong lớp bước ra khỏi phòng học. Xuống lầu một, liền gặp Yuko cùng bạn của cô nàng. Haruhi Suzumiya lên tiếng gọi Yuko, Yuko lộ ra nụ cười đáng yêu, không giống như thời điểm hùng hổ doạ người của buổi trưa, nói: “Haruhi tôi có thể đi cùng các cậu không? Bọn tôi cũng rất muốn giúp Takahashi học trưởng một tay, lúc trưa là tôi ăn nói không tốt, tôi cũng là rất gấp, cậu biết tôi cũng yêu thích Takahashi học trưởng mà.”
“Tôi biết, tôi không có để ở trong lòng.” Haruhi Suzumiya nói xong, thoáng chút do dự, “Takahashi học trưởng chỉ gọi bọn tôi, tôi cũng không thể quyết định … ”
“Không có gì, cùng nhau đi đi.” Trần Thải Tinh đánh gãy ý định từ chối của Suzumiya, chuyện như vậy cậu do cmn dự cái gì, không thấy sắc mặt của Yuko biến đổi như nào hả, từ chối đồng nghĩa với việc muốn chiếm riêng Takahashi.
Vì vậy sáu người đồng thời đi tới hội học sinh. Tại văn phòng hội học sinh, Takahashi Kazuhiko nhìn thấy bốn vị nữ sinh khác sau lưng Suzumiya, ánh mắt chợt lóe vẻ thiếu kiên nhẫn, tuy nhiên rất nhanh, nét cười dịu dàng lại xuất hiện, nói: “Nhiều người thế à.”
“Học trưởng, xin chào.”
“Takahashi học trưởng, có