Edit: Náo
Haruhi Suzumiya vừa đúng lúc tới trường, nghe được lời của Nguyên Tinh.
Bọn học sinh xung quanh đang nhìn chằm chằm vào Trần Thải Tinh đổi hướng nhìn về phía sau cậu, con ngươi đều đỏ vằn tia máu, nhưng rồi cũng rất nhanh thu hồi ánh mắt, giống như bị Trần Thải Tinh mắng vậy.
“Đi thôi.”
“Vào học thôi, không nói nữa.”
“Không biết Haruhi Suzumiya làm gì mà Nguyên Tinh lúc nào cũng bảo vệ nó.”
Trần Thải Tinh lười cùng đám ma quỷ này tranh cãi, vừa quay đầu thì thấy Suzumiya.
“Lên lớp đi.”
Mọi người bước lên cầu thang trở về phòng học, việc bạn học trong lớp tẩy chay Haruhi Suzumiya lại càng thấy rõ. Rõ ràng thông báo đưa ra không có bằng chứng cụ thể, nhưng mấy học sinh này cứ như mấy kẻ mất não không có tư duy, cứ như thể cảm xúc suy nghĩ đều chạy theo một kịch bản đã đặt sẵn.
“Tôi không muốn ngồi cùng cô ta, cô ta là quái… ”
Ầm!
Hoa Tùng nện một quyền xuống bàn học, lúc trước Nguyên Tinh chỉ nói manh mối xuất phát từ Suzumiya. Ngày hôm nay cô nhìn thông báo mới biết bí mật của Suzumiya nhưng người song tính thì sao chứ, mọi người đều là người, không dựa vào phẩm hạnh để phân biệt tốt xấu lại đem chuyện này ra để kỳ thị người khác.
“Suzumiya cũng không muốn ngồi cùng kẻ không não, Suzumiya tôi ngồi cùng cậu.” Hoa Tùng mang cặp sách tới: “Còn không mau lượn đi?”
Người kia chỉ có thể buồn bực chuyển đến chỗ của Hoa Tùng.
Trong lớp bởi vì có Hoa Tùng ra mặt, việc tẩy chay Haruhi Suzumiya cũng giảm được một phần, ít ra cũng không có nói thẳng mặt. Nhưng Trần Thải Tinh cứ nghĩ đến giấc mơ kia, không có cậu với Hoa Tùng, tất cả đều nhìn Suzumiya bằng ánh mắt khinh bỉ, dùng những lời nhục mạ dày xéo, đâm chọc vào điểm yếu chí mạng của Suzumiya, từng lời như những con dao sắc bén dầm nát tinh thần cậu.
Suzumiya khi đó thật sự không còn một chút ý chí, tất cả mơ ước hi vọng chỉ còn là bóng tối.
Lớp ba buổi sáng có tiết Mỹ thuật.
Ngay sau tiết tiếng Anh, cậu đã nói bí mật cho Suzumiya biết nên cũng không cần giấu giếm, Trần Thải Tinh thẳng thắn giơ tay hỏi: “Thưa thầy, buổi trưa hôm nay có thể giúp em học bổ túc không? Gần đây em không được trau dồi, trình độ kém đi rất nhiều.”
Leicester lão sư:???
Tự dưng lại muốn chơi trò gì đây?
Nhưng dù thế nào thì học bổ túc cũng có sức mê hoặc lớn, Leicester vui vẻ đồng ý.
Trần Thải Tinh ngày hôm qua bước trúng bậc thang thứ mười ba, qua một đêm không có mệnh hệ gì, ngày hôm nay lần nữa lên cầu thang lại bước trúng, xem ra thứ bên trong bức tường kia muốn cùng cậu đối đầu.
“Anh, làm sao bây giờ?”
“Tìm búa đập thôi.” Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm khung tranh sơn dầu, muốn đối đầu thì sao cứ thích trốn bên trong.
Chu Tuy:?!
Trần Thải Tinh không dài dòng trực tiếp nói: “Đi tìm giáo viên tiếng Anh mượn búa.”
Chu Tuy không nghĩ giáo viên tiếng Anh ưu tú toàn diện có thể đem ra một cái búa, chi bằng hắn chạy đến tiệm tạp hoá hay phòng bảo vệ mượn cho xong. Nhưng nếu anh Nguyên đã nói như vậy thì hắn sẽ nghe theo. Tới văn phòng giáo viên, Chu Tuy không nhiều lời, nói thẳng: “Nguyên ca nói em đến mượn thầy cái búa.”
“Tám mươi hay bốn mươi?” Thầy tiếng Anh nói.
Chu Tuy:? Tại sao ổng nói tiếng Trung mà nghe giống tiếng Anh quá vậy?
Ánh mắt thầy giáo để lộ một tia ghét bỏ, tự mình lấy trong tủ ra một cái búa lớn. Chu Tuy đen mặt, sao trong tủ của thầy tiếng Anh lại có búa vậy? Đến khi hắn đem cái búa ra ngoài vẫn có thể nghe được tiếng thầy tiếng Anh nói: “Bình thường Tinh chả thèm nói tiếng nào thì mình vẫn hiểu được, mình và em ấy thiệt là ăn ý.”
Đối với người em trai cũ này hắn đương nhiên phải có trách nhiệm, Nguyên Cửu Vạn nghĩ thầm như vậy. Tất nhiên bây giờ hắn là kẻ nắm quyền.
Chu Tuy mang búa chạy như bay đến chỗ cầu thang, Trần Thải Tinh nói: “Đập đi.”
Đến lúc hắn đập tường mới nhớ tới “tám mươi bốn mươi” là có ý gì, búa lớn tám mươi, búa nhỏ bốn mươi, cái này ở trong một tiểu phẩm. Thầy tiếng Anh mấy thứ này cũng biết???
Loảng xoảng loảng xoảng mấy lần, lớp xi măng trên tường rơi xuống để lộ ra một bộ xương trắng ở bên trong.
Dựa vào trang phục của thi thể có thể đoán được người chết là nữ giới. Đám học sinh hình như rất sợ hãi, run rẩy gào thét rồi chạy đi, khu vực xung quanh chỉ còn lại người chơi, Trần Thải Tinh bình tĩnh nhìn thi thể kia một vòng rồi đưa tay lấy thứ gì đó từ thi thể kia.
“Anh Nguyên!” Chu Tuy sợ hết hồn.
Trần Thải Tinh nhận ra những khớp xương ngón tay nắm chặt, không chần chờ mà bẻ ra đưa cho Chu Tuy: “Đem tất cả đến nhà vệ sinh.”
Vách tường bị đập vỡ làm lộ ra xương trắng, giống như chất xúc tác, bầu trời đang xanh đột nhiên cuồn cuộn mây đen.
“Bộ xương đã thu thập đủ, trời đất tới lúc phải thay đổi rồi.”
“Sống sót rời khỏi trường học, trò chơi sẽ kết thúc.”
Trần Thải Tinh nhìn Haruhi Suzumiya đứng phía dưới cầu thang, trên mặt mang nụ cười: “Có đúng không? Haruhi.”
Hoa Tùng sững sờ, Haruhi Suzumiya không phải vừa nãy còn ở bên cạnh cô sao? Cô quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng Haruhi Suzumiya đâu, mà Haruhi Suzumiya đứng dưới cầu thang kia lại có chút không quen, lạnh lùng u tối, cả khuôn mặt lộ ra, không phải là một Suzumiya nhút nhát rụt rè hay khom lưng cúi đầu như mọi khi.
Suzumiya dáng đứng thẳng tắp, quanh người toả ra hàn khí, tóc dài đen nhánh đã thành tóc ngắn, không có tóc mái che khuất làm lộ ra khuôn mặt thanh tú, cằm nhỏ má phính, dù sao cũng là một thiếu nữ mười sáu mười bảy. Đôi lông mày có phần anh khí, sống mũi cao thẳng tinh tế, môi mọng đỏ hồng, xinh đẹp một cách quỷ dị.
Vừa thanh thuần vừa quyến rũ, mê hoặc tựa như loài hoa anh túc có thể gây chết người.
“Đúng vậy Nguyên Tinh.” Haruhi Suzumiya sắc mặt lạnh lùng, cúi người như bình thường cô vẫn hay làm: “Cố lên.”
Trần Thải Tinh mỉm cười: “Tôi sẽ làm được.”
Bóng người của Suzumiya thoáng chốc biến mất.
Bầu trời tối sầm, Trần Thải Tinh nhìn những người chơi ở xung quanh, ai ai cũng đề phòng cảnh giác, nhìn người nào cũng tràn đầy nghi ngờ. Hoa Tùng lấy ra một con dao có vòng cung như lưỡi liềm rồi giải thích: “Thứ này được làm từ bạc, lần trước ở trong một thế giới ma cà rồng sử dụng nó cùng với nước thánh tẩy rửa ô uế rất hữu dụng.”
Đao bạc chém giết hồn phách quỷ phương Tây đem đối phó với quỷ châu Á.
Rất mạnh.
Những người chơi khác cũng lấy ra đủ thứ đạo cụ khác nhau.
Trần Thải Tinh trầm giọng nói: “Không cần phải phiền phức như vậy.”
Hắc Đản đương nhiên sẽ không giết người, cậu vừa rồi thăm dò Haruhi Suzumiya,