Edit: Ami
Trần Thải Tinh hơi hoảng hốt, trước đây lúc hắn vượt màn cao cấp ở trò chơi cũng có mấy kẻ đầu cơ hỏi qua như vậy.
“Tiểu huynh đệ là người mới đến đây lần đầu sao? Cậu có muốn sổ tay sinh tồn không? Nếu không muốn sổ tay thì cậu có muốn một tấm bản đồ hay không? Hoặc là mua một căn phòng?”
Hắn còn chưa nói đến chuyện của tổ chức thì Chu Tuy đã hiếu kỳ hỏi: “Phòng ở? Nơi này còn có thể mua nhà à?”
Một khi tiếp lời đối phương sẽ cuốn lấy ngươi không tha, coi như ngươi không mua cũng phải tốn một ít tiền vàng, nếu không sẽ không thể đi được.
Đúng như dự đoán, ánh mắt của tên chào hàng kia lập tức sáng lên, lập tức vây quanh bên người Chu Tuy nhiệt tình giới thiệu: “Dĩ nhiên rồi, cậu mới đến Thành phố Hư Vô thì ít nhất cũng phải có một mảnh ngói che thân chứ? Khi từ thế giới hiện thực tiến vào hay từ Thành phố Hư Vô rời đi cũng có một điểm dừng chân đàng hoàng, nơi này cùng thế giới hiện thực bên ngoài có sự chênh lệch thời gian rất lớn, cậu ở đây mười ngày nửa tháng cũng chỉ bằng gần như một ngày ở ngoài bên, mua nhà tại đây có lời nhiều hơn à.”
“Mấy phòng ở này là do ai xây?” Chu Tuy mang theo hiếu kỳ mắt hỏi: “Là thành chủ sao?”
Người chào hàng có hơi chột dạ nhưng sau đó lại cười ha ha nói: “Không biết, ngược lại khi tôi tới trong thành mọi thứ đều được hoàn thiện rồi, mấy người tới sớm hơn cũng không biết.”
“Nếu phòng ở không phải do ông xây mà ông lại đi rao bán cho chúng tôi thì cũng hợp lệ à? Thủ tục có đầy đủ hay không?” Chu Tuy lẩm bẩm “Lần này bán cho tôi, lần sau tôi tới thì ông lại bán cho người khác.”
Người chào hàng lại cười ha hả rồi nói: “Làm sao có thể như vậy được. Nơi chúng ta đang đứng là Hoa Khu giống như là khu vực dành cho người mới về sau còn có khu bình thường, cao hơn nữa chính là khu thượng đẳng. Khu bình thường và khu người mới có ba đại đội trưởng ở khu thượng đẳng quản lý, đều đặt trong phạm vi quản lý, dưới sự giám sát của ba đại đội trưởng, người mới – các cậu đừng có nói là ta xằng bậy khi chưa hiểu rõ tình huống, cho dù là ai cũng không dám đắc tội ba đại đội trưởng.”
Đừng nói chỉ có Chu Tuy là một đầu đầy dấu chấm hỏi, ngay cả ba người Hoa Tùng, Chu Kiện, Lâm Tín cũng như vậy, sao nơi này lại phân nhiều khu như vậy.
“Không phải tất cả là do thành chủ quản lý sao?” Lâm Tín hỏi: “Ba đại đội trưởng cũng là người chơi sao?”
Người chào hàng gật đầu “Vâng, nhưng mà bọn họ có thực lực mạnh mẽ, đã từng trải qua rất nhiều thế giới khác nhau trở thành những tồn tại mạnh mẽ nhất, người chơi phổ thông rất khó nhìn thấy họ, dù sao chúng ta cũng không có vé vào cửa của khu thượng đẳng. Còn vị thành chủ mà cậu nói… ”
Gã giảm thấp xuống âm lượng, thần thần bí bí nói: “Chưa từng có ai nhìn thấy thành chủ cả, cái người trông coi cao nhất của trò chơi này vẫn luôn là truyền thuyết, có người cảm thấy đây chỉ tin giả. Nếu thật sự thành chủ tồn tại thì làm sao sẽ bỏ mặc thế giới trò chơi để người chơi làm chủ.”
Ami: Bởi vì anh mắc đi cua vợ chăm con, okay? Thử động vào vợ con ổng xem, ổng tông tụi bây bay hết giờ J))
“Cũng có thể là hắn ta đang lười biếng thôi.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt mở miệng.
Ami: nãy giờ im, chứ đụnng tới chồng chụy là chụy bênh liền J
Người chào hàng lập tức trưng ra bộ mặt không hề tin tưởng, nhưng mà nghĩ tới mấy người này đều là mới tới, là một lũ nhà quê không có kiến thức đành bĩu môi giải thích: “Các cậu có lẽ chưa biết nhiều về toàn bộ Thành phố Hư Vô, tuy rằng không to lớn như thế giới thật của chúng ta, mà ta dám cam đoan là nơi này giàu có, phồn hoa vượt mức quy định, thậm chí ngay cả khoa học kỹ thuật cũng vượt xa bất kỳ siêu cường quốc nào trên trái đất.”
“Wakanda?” Hoa Tùng vốn là một fan cứng của Marvel.
Người chào hàng cười khẩy nói: “So với nó còn mạnh hơn. Các cậu ngẫm lại xem một địa phương giàu có như vậy, nếu thật là có thành chủ thì hắn làm sao có thể nhường quyền lợi cho người chơi?”
Đối phương nhìn bọn họ đặc biệt là nhìn Trần Thải Tinh với ánh mắt trần trụi, nhặt được đám nhà quê này chẳng khác nào một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cho dù là đã tiến vào thế giới cao cấp, tầm nhìn vẫn hạn hẹp như vậy!
Trần Thải Tinh:…
“Không chừng thành chủ tương đối đạm bạc tao nhã không để ý danh lợi.” Chu Tuy nói. Người này mới vừa chế giễu anh Nguyên, cậu đây là muốn giữ gìn mặt mũi cho anh Nguyên.
Người chào hàng tiếp tục ha ha hi hi cười nửa ngày rồi nói: “Sao có thể chứ? Nếu là thật giống như cậu nói, vậy làm gì còn có cái Thành phố Hư Vô này? Tạo ra cái trò chơi này làm gì? Tôi cảm thấy thành chủ chỉ là truyền thuyết thôi, còn có phiên bản nói rằng trf chơi này là một trò chơi tiên tiến do người ngoài hành tinh tạo ra, còn thành chủ chỉ là một đoạn code.”
Trần Thải Tinh: Hắn có vẻ hợp với công việc dạy kèm viết mã lắm đó.
Bị cười nhạo một trận, Chu Tuy cảm thấy được thế đạo bất đồng liền quyết đoán nói: “Cảm ơn ông, chúng tôi không muốn mua nhà.”
“Ngươi không mua nhà mà lại bắt lão tử ở chỗ này luyên thuyên cằn nhằn cùng với ngươi nửa ngày, bắt ta kể lễ tin tức nửa ngày, chuyện này không thể thế được, bất kể nói thế nào ta cũng mới vừa nói cho các ngươi nhiều tin tức như vậy, các ngươi phải trả phí mười đồng vàng.” Người chào hàng lập tức đổi sắc mặt bắt đầu đòi tiền.
Mười đồng vàng nói nhiều thì cũng không nhiều, nói ít lại không ít. Ở bên trong thế giới trò chơi cấp thấp đương nhiên là nhiều nhưng mà nếu mới vừa được thăng cấp và ở thế giới thăng cấp kia được thưởng rất nhiều đồng vàng lẫn vật phẩm. Khi tiến vào Thành Hư Không trong túi có đồ vật dư dả mà đối mặt bọn rắn độc này thì chín mươi chín phần trăm người chơi đều sẽ chọn lấy ra mười đồng vàng.
Mới đến thì không nên đắc tội với người ta mà.
Chu Tuy tuy rằng không vui nhưng vẫn là định đưa đồ cho gã để nhân nhượng cho yên chuyện.
Trần Thải Tinh ngăn cản “Những tin tức ông mới vừa nói, chúng tôi tùy tiện đi tìm một quán cơm hoặc là người qua đường hỏi đều có thể ngay lập tức biết được. Ông bán nhà mà chúng tôi không muốn mua, ông cũng là người chủ động nói chuyện phiếm lúc đầu cũng đâu nói là bắt chúng tôi phải trả tiền bây giờ lại muốn doạ ai đó.”
Ánh mắt người chào hàng chợt lóe tia hung ác.
Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói: “Ở trong thành đánh nhau ẩu đả phạt một trăm đồng vàng nếu muốn mười đồng vàng của chúng tôi thì ông thử động thủ xem.”
Người chào hàng:…
Má nó, vậy mà làm hắn phải lải nhải nãy giờ.
“Tụi mày không phải là người mới tới? Vậy mà lừa gạt lão tử đứng ở chỗ này lãng phí công phu mồm mép chúng bây, đúng là tao mù rồi mới bị bọn mày đùa giỡn thế này.” Gã chào hàng tức đến không nhịn nổi, hùng hùng hổ hổ mở miệng văng tục “Mắng người không có phạt tiền, không mượn chúng mày xen vào!”
“Ông!” Chu Tuy tức xì khói.
Đều do hắn lắm miệng tiếp lời gã nên mới trêu chọc tới cái phiền toái này.
Lâm Tín ngăn Chu Tuy lại không cho Chu Tuy tự mình động thủ nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện. Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng đinh thanh thúy, giống như là ma âm lọt vào tai khiến cho cả người chấn động, hắn quay mặt nhìn những người khác có vẻ bọn họ cũng nghe được, cái gã chào hàng kia cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra. Người chơi trên quảng trường đều bối rối, hai mặt nhìn nhau dồn dập dò hỏi xem có chuyện gì? Chuyện gì mới xảy ra vậy? Bọn họ người nào người nấy đều hỏi lẫn nhau xem có nghe tiếng keng vừa vang lên kia không?
Trong quảng trường gian như là có thứ gì vừa cử động lại, bị tầng sương mù màu trắng uốn lượn phiêu nhiêu bao quanh, xuyên thấu qua tầng sương trắng mơ hồ có thể thấy được vài tia ánh sáng óng ánh.
“Sao vậy? Chuyện gì xảy ra thế?”
“Không biết nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy đó.”
“Lão đại ở khu thượng đẳng muốn tu luyện công pháp mới hở?”
“Không thể nào, tình huống này trông không giống lắm.”
Trần Thải Tinh nhìn sương mù, càng ngày càng có linh cảm không lành.
Mọi người đông đúc vây quanh, không chớp mắt nhìn chằm chằm trong quảng trường gian, còn có người chơi mới tới cũng bị kinh sợ, không biết tình huống này là gì.
Sương mù càng ngày càng dày, bỗng nhiên trên bầu trời chiếu xuống quầng ánh sáng khiến sương mù bị tách ra, như ẩn như hiện quang cảnh bên trong…
“Hình như là một pho tượng.”
Sương mù nhanh chóng tan đi để lộ ra cả một pho tượng.
Pho tượng không biết được làm từ chất liệu gì mà óng ánh long lanh, dưới khúc xạ của ánh sáng trở nên trong suốt, cao quý. Pho tượng là tạc hình người còn là một nam nhân thân cao gầy, khoác lên người một bộ trang phục lông vũ của ngày đông, sắc mặt hờ hừng, bộ dạng rất tuấn tú, một tay đút vào túi, ánh mắt thoáng hạ xuống nhìn chúng sinh, từ mỗi một cái góc độ nào cũng đều có cảm giác như là đang bị đối phương nhìn chăm chú.
Trần Thải Tinh:…
Hình như cậu vừa xuyên vào thế giới bảo tàng tượng sáp thì phải! Cứ như đang làm ngôi sao Mary Sue Nguyên Tinh vậy.
“Là hình người à, ai tạo ra nó vậy? Là Tam đại đội trưởng sao?”
“Cảm giác như không phải đâu, chất liệu này lạ lắm, còn có sương mù vừa nãy, các ngươi nói có phải hay không đó là do thành chủ…?”
“Thành chủ?!!!”
Tên chào hàng đã trợn mắt ngoác mồm, thật sự có thành chủ sao?
“Đi thôi, tôi mời mọi người ăn cơm.” Trần Thải Tinh quay đầu nhìn chỗ khác, hắn không muốn lại nhìn thấy pho tượng óng ánh kia nữa.
Mấy người Chu Tuy cũng không dám nhìn lâu hơn nữa nhanh chóng đuổi theo anh Nguyên, nhưng mà pho tượng kia làm sao càng nhìn lại càng thấy giống anh Nguyên đến thế? Đừng nói là bọn họ, ngay cả người chào hàng lúc vừa nãy cũng cảm thấy được là pho tượng trông rất quen mắt, chờ mấy người Trần Thải Tinh đi xa, gã mới bừng tỉnh nhớ tới pho tượng người nam kia thật giống vị vừa nãy vừa chơi gã một vố.
Từ quảng trường đi ra ngoài, Trần Thải Tinh quen cửa quen nẻo dẫn theo mấy người họ tiến vào khu bình thường. Khu người mới quá loạn, chỗ ở cũng nhỏ. Kỳ thực toàn bộ Thành Hư Không cũng không tính là lớn, không khác mấy so với một thành thị cỡ nhỏ ở thế giới thưc, nhưng mà hết thảy người chơi có gộp lại cũng chỉ hơn một vạn*, còn có mấy người ra vào liên tục, thời điểm nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai vạn, người thì ít nên nơi này trở nên khá trống trải.
(*) 1 vạn = 10.000
Càng khỏi nói khu thượng đẳng vẫn là ở trên trời.
Khu người mới là nơi gần nhất với quảng trường mà họ vừa rời đi, chính là một ngôi làng nhỏ nằm ở rìa thành phố.
Trần Thải Tinh cản một chiếc xe lại, từ ba lô móc ra hai đồng vàng, bao trọn cả xe.
Trong Thành phố Hư Vô, đồng vàng của trò chơi có thể lấy ra dùng để giao dịch mua đồ.
Xe này chính là xe bảy chỗ công cộng hiện nay, bên trong là phiên bản mini của tàu lửa, nhưng mà trần xe có phần cao hơn và rất rộng rãi. Mấy người đi lên ngồi, lái xe quay đầu lại hỏi đi đâu, Trần Thải Tinh báo tên một quán ăn, đối phương trực tiếp lái xe đi.
“Chắc mười phút là sẽ tới thôi.” Trần Thải Tinh nói, nhìn mấy người kia đang nhìn hắn chằm chằm đành giải thích luôn: “Đồng vàng ở trong Thành phố Hư Vô là tiền lưu thông cơ bản, phòng ở có thể thuê mà không cần mua, ăn uống có thể lựa chọn đến các nhà hàng. Trên cơ bản ở đây cùng với thế giới hiện thực không khác nhau gì cả, nơi này lại có nhiều trò giải trí hơn.”
Chu Tuy muốn hỏi anh Nguyên là làm sao anh biết mấy điều này nhưng hắn nghĩ một hồi vẫn là không hỏi, ngoài ra trong xe còn có Hoa Tùng và Chu Kiện.
Tàu hỏa lái thật nhanh, quả thực so với tốc độ xe bình thường còn nhanh hơn nhưng xe chạy rất vững vàng, ổn định.
“Nơi này có xăng luôn hả?” Chu Kiện thật tò mò.
“Là đá năng lượng của thế giới phép thuật.”
Người chơi tiến vào các thế giới cao cấp khác nhau, từ bên trong mang ra vật phẩm đặc thù của từng nơi, dùng để kinh doanh kiếm đồng vàng. Trần Thải Tinh đã gặp qua rất nhiều người chơi chủ yếu chỉ sống ở thành phố Hư Vô, gần như thoát li khỏi thế giới thực, dù sao ở nơi này sinh hoạt dễ dàng hơn, cũng có nhiều sự kích thích.
Rất nhanh xe tốc hành tiến vào cửa khu bình thường. Ở trong xe, mấy người họ nhìn thấy từng toà từng toà nhà hai tầng độc lập hoặc là các khu biệt thự nhỏ thì đều kinh ngạc, trước cửa có các vườn hoa, trồng đủ loại hoa, trên đường phố có thật nhiều thú cưng chưa từng thấy bao giờ. Chu Tuy thậm chí còn thấy một nam người chơi đang ôm một cô gái cỡ mười lăm, mười sáu tuổi có hình dáng như con người nhưng lại có một đôi tai nhọn, hai má sáng bóng như có mang cá. Thiếu nữ kia ăn mặc rất mỏng manh, Chu Tuy theo bản năng che mắt Lâm Tín lại.
Lâm Tín:…
Làm cho rõ nhé! Trước đây ngươi cũng là thẳng nam được chưa!
Bởi vì thế giới này giới hạn chỉ có một điều đó là không được giết người chơi. Đánh nhau ẩu đả nếu người chơi có dư tiền vàng thì cứ tự nhiên, các người chơi đều đem mạng treo ở trên thắt lưng, ai biết khi tiến vào trò chơi thì còn mạng để trở ra hay không cho nên cứ trước hết là ở nơi thiên đường này tận tình hưởng lạc thôi. Người chơi chia năm bảy loại có người chơi thành thật bình thường cũng có loại thích tiêu xài thoả thích và hưởng lạc.
Có quyền anh, đánh bạc, mỹ nam mỹ nữ và các loại thú vui cổ quái kỳ lạ khác, có cầu thì tất có cung.
Trần Thải Tinh không hề thích những thứ này.
Anh nhắc nhở Chu Tuy cùng Lâm Tín một câu, “Các cậu tận lực ít đi khu giải trí, giới hạn của con người một khi bị đánh vỡ thì càng ngày sẽ càng phóng túng không có nguyên tắc. Muốn trở thành người chơi mạnh nhất để ra khỏi cái trò chơi này thì phải biết khắc chế, phải biết ranh giới cuối cùng của mình, bất cứ lúc nào cũng không được phép bước qua nó.”
Anh từng gặp qua rất nhiều người chơi lạc lối đắm chìm trong hưởng lạc, quên mất quyết tâm ban đầu khi bị kéo vào trò chơi khủng bố là muốn vượt qua tất cả các màn để trở về với cuộc sống bình thường.
Trong thế giới hiện thực ngươi chỉ là người bình thường, ở nơi này có thể sở hữu mỹ nam mỹ nữ.
Trong cuộc sống hiện thực ngay cả phòng cũng không mua nổi, ở nơi này nắm trong tay một tòa biệt thự?
Trong thế giới hiện thực bị người xem thường khinh bỉ, ở nơi này có thể dùng được năng lực đặc thù rồi có địa vị cao cao tại thượng?
Vô số người đều suy nghĩ vậy.
Lại như ở thế giới quỷ hút máu Lâm Dao đã lựa chọn trở thành một Huyết tộc, mãi mãi trẻ đẹp đã có thể khiến cho người ta lạc lối trong đó.
Rõ ràng là cầu được ước thấy.
“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.” Chu Tuy minh bạch, thu hồi ánh mắt tò mò, nắm tay Lâm Tín thật chặt, hắn muốn cùng Lâm Tín đi tiếp con đường này, cùng đi ra khỏi thế giới trò chơi, không cần để ý đến nhiệm vụ quỷ quái gì đó, cùng nhau nuôi một con chó, cùng đối phương trải qua sinh hoạt bình thản.
Lâm Tín nhìn qua lập tức hiểu được ý tứ nơi đáy mắt Chu Tuy, khóe miệng hơi giương lên, cùng Chu Tuy mười ngón tay đan xen quấn quýt.
“Các gian phòng nơi này đều bị tam đại đội trưởng nắm trong tay, các cậu đi hỏi người của đại lý bất động sản một chút, hẳn là mười đồng vàng có thể thuê được một tháng.”
“Vậy cũng thật có lợi cho bọn họ quá.” Hoa Tùng nói thẳng.
Nếu tính theo tỷ giá của nhân dân tệ, thì một tháng tiền thuê nhà tận mười vạn nhân dân tệ. Thật sự xót xa, nhưng lại nghĩ đến lúc nãy xém chút bị gã kia lừa mua tin tức với giá mười đồng vàng thì lại bớt xót hơn.
Trần Thải Tinh giải thích: “Phòng ở rất nhiều, bình thường đều có