Editor: Tiêu Tiêu
Giang Tinh đội mũ nhỏ của áo choàng, trên mặt nở nụ cười hồn nhiên.
Trong phòng, vẻ mặt của Trần Thải Tinh cùng lão Trình chẳng đẹp chút nào, rất khó chịu, chẳng qua việc phải ra tay thì vẫn phải làm. Ngày hôm nay thì dù Giang Tinh có quỳ xuống gọi bố cũng vô dụng.
“Mọi người muốn ăn gì không? Tôi đem theo đồ ăn ngon lại đây.” Giang Tinh dùng giọng chẳng khác nào kẻ nghiện thuốc phiện đầy trẻ con của mình nói.
Trần Thải Tinh theo bản năng mà buồn nôn. Nguyên Cửu Vạn đứng bên cạnh liếc nhìn, Trần Thải Tinh hiểu được nội dung của ánh mắt kia.
Cái gì mà cái thai thứ hai! Mang thai cái quái gì!
Lại mang thai cái em trai anh!
Nguyên Cửu Vạn dẹp ngay ánh mắt ‘che chở’, đổi thành ánh mắt kiên định ‘anh tuyệt đối không phải vừa mới nghĩ linh tinh’.
Nghĩ cũng đừng có nghĩ!
Ánh mắt hai người giao nhau, trao đổi mấy câu sắc bén.
Giang Tinh ở bên kia bỏ cái túi đang xách xuống, Trình Lập Phong nhìn vào bên trong, là bánh mì xốp, nhìn muốn nản, khả năng nấu ăn ở thế giới này vẫn cứ qua loa như thế, bột mì thì chả sạch tí nào, chẳng qua so với sườn bò được đưa tới lúc sáng thì còn bình thường hơn nhiều.
Ai cũng biết áo choàng đỏ và đám người chim cùng một hội, không thể tốt bụng đưa đồ ăn cho bọn họ như vậy.
“Mọi người đến thử đi, ăn rất ngon.” Giang Tinh nghiêng đầu cười đáng yêu.
Người trong nhà chỉ cảm thấy cay đôi mắt, thật sự là quá cay mắt.
Biết người đến không có ý tốt, Trần Thải Tinh cũng muốn biết Giang Tinh muốn làm cái gì, nhưng sẽ không vì sự tò mò mà làm hỏng việc chính. Càng vào thời điểm mấu chốt của chuyến mạo hiểm thì càng không được vội vàng cũng không được manh động, không tới một giây cuối cùng, Trần Thải Tinh sẽ không tự tin đến mức để ông đây xem mày có thể làm được cái khỉ gì nữa.
“Anh lấy bánh mì ra cho tôi xem.” Trần Thải Tinh đáp lời
Áo choàng đỏ không nghi ngờ cậu, lấy một cái bánh mì đưa tới. Trần Thải Tinh cũng không nhận lấy, con dấu trong tay ấn lên mu bàn tay của áo choàng đỏ.
Hai mắt Giang Tinh ngay lập tức trở nên rõ ràng, dường như thoát khỏi khống chế của áo choàng đỏ. Trần Thải Tinh hỏi: “Ai đưa anh tới? Thật sự là tới đưa bánh mì?”
“Phù thủy Mộc.” Giang Tinh cởi áo choàng ra, bên trong áo choàng có hai quả sinh mệnh, đầu lâu màu đen. “Phù thủy Mộc nói đặt mấy thứ này trong phòng của mấy người.”
Xem ra lão già kia cũng cuống lên rồi, chỉ là cậu không nghĩ tới chiêu thức của lão già kia lạ là chủ động đưa đồ ăn cho bọn cậu.
“Vừa khéo, tôi cũng có chuyện tính dặn anh.” Trần Thải Tinh nói ra chuyện thấy xương cốt ở nhà của Phù thủy Mộc, vì sợ xảy ra chuyện không hay còn cường điệu nói với Giang Tinh trọng điểm của chuyện này. “Trên vách tường dưới cái áo choàng đỏ có hai cặp xương đùi dài trắng loáng.”
Đôi mắt Giang Tinh mờ mịt, máy móc gật đầu nói biết.
“Tới lúc tránh né người chim, bỏ xương vào trong áo choàng. Bây giờ anh đi về, nói cho Phù thủy Mộc đã đặt quả sinh mệnh vào vị trí, thừa dịp ông ta không chú ý trộm lấy, tốc độ phải nhanh.”
Nhắc đến mức không thể nhắc hơn được nữa, Giang Tinh vừa đi, Nguyên Haruhi liền đi theo.
Trần Thải Tinh đương nhiên sẽ không chỉ có một kế này, cậu sẽ không đặt tất cả cơ hội qua ải lên người Giang Tinh. Có kế hoạc A thì kế hoạch B đương nhiên cũng có. Nếu như kế hoạch bên Giang Tinh bị bại lộ, Nguyên Haruhi sẽ dụ Phù thủy Mộc ra, cậu và lão Trình sẽ vào phòng trực tiếp cướp, đương nhiên nếu kế hoạc A thuận lợi diễn ra, thì phải xem hiệu quả của con dấu rồi.
Nguyên Haruhi chuyển thành dạng quỷ, bay theo phía sau cách Giang Tinh một đoạn, đi vào nhà của Phù thủy Mộc.
Gõ cửa, hai người hình như nói gì đó, Nguyên Haruhi cảm thấy không đúng lắm, cái tên Giang Tinh kia thành kính quỳ gối trước mặt ông già họ Mộc kia, ông già này khống chế áo choàng đỏ so với chủ nhân cùng con dấu càng tốt hơn nhiều, Nguyên Haruhi không nghĩ nhiều, trực tiếp xông ra.
…
“Không tốt, Haruhi gặp nguy hiểm.”
Mí mắt bên phải của Trần Thải Tinh giật giật, cửa gỗ liền vang lên tiếng gõ, Trình Lập Phong giành mở cửa trước, ngoài của là Giang Tinh đang khoác áo choàng, Trình Lập Phong nghĩ đến cái gì ngay lập tức xốc áo choàng của Giang Tinh lên, dưới áo choàng là một cặp xương đùi trắng loáng.
“Haruhi, trở về!”
Trần Thải Tinh triệu hoán Haruhi, trong nháy mắt, Nguyên Haruhi xuất hiện ở trong nhà gỗ, vừa thấy mặt, chưa kịp nói gì thì nhóc đã phun ra một ngụm máu.
Không kịp nhiều lời kể lại đầu đuôi câu chuyện, Trần Thải Tinh vừa nhìn Haruhi bị thương thì quyết định thạt nhanh: “Đản Đản, con bảo vệ anh, lão Trình, lấy đồ, săn thú.”
Hai cái xương đùi trắng loáng trong tay hai người, liền biến thành hai khẩu súng lục đen tuyền, suy đoán của bọn họ đúng rồi.
Thoáng chốc, tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ nổi lên, gào khóc thảm thiết, mây đen cuồn cuộn không ngừng.
Bên ngoài, từng cái đầu lâu lay động, bao vây lấy nhà gỗ của bọn họ. Dưới những tia sáng tối tăm mà yếu ớt chiếu rọi, những thứ đồ này nửa người nửa chim, mũi cững ngắc, trên mặt có lông chim. Trần Thải Tinh biết dùng súng, trước khi bị mất kí ức, cậu đi qua rất nhiều thế giới, học được không ít kỹ năng, hiện tại săn thú dễ như trở bàn tay.
Lão Trình thì càng không cần phải nói.
Hai người xông ra ngoài, Nguyên Cửu Vạn vỗ vỗ cái đầu ngỗng xanh của con trai mình, nói: “Bé ngoan, đợi ở đây.”
“Con muốn bảo vệ ba ba.” Hắc Đản bĩu môi nói.
“Ba ba vừa nói thế nào? Muốn chọc ba ba tức giận?”
Hắc Đản: ….
“Thực ra bảo vệ anh cũng rất tốt, con muốn bảo vệ anh.” Hắc Đản trở mặt.
Nguyên Cửu Vạn khẽ cười, không nói gì, tự mình đi ra ngoài, chẳng qua vẫn phủ một tầng kết giới lên toàn bộ phòng nhỏ, nếu như Hắc Đản dùng bản thể thì không cần thiết có tầng kết giới này nhưng đây cũng không phải do là cha đẻ nên mới cho con trai thêm một tầng bảo vệ mà là do thực lực bây giờ của nhóc ý chịu khống chế, chỉ có thể chịu chút phiền phức này. Hắc Đản ở bên trong không biết, khí thế hùng hổ, giương cánh chim nhỏ, nhìn chằm chằm bên ngoài, dữ dằn nói: “Anh, anh đừng sợ, bọn chúng dám tới em liền cắn chết bọn chúng.”
Khuôn mặt nhỏ của Nguyên Haruhi tái nhợt, lấy mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe môi, trên mặt cùng đáy mắt mang đầy sự vui vẻ, cảm ơn Đản Đản.
Lần này nhóc không gọi là tiểu chủ nhân, nhóc là anh trai của Đản Đản.
Nhóc cũng có người nhà.
Thợ săn và sói chính là kẻ thù của nhau, chưa chắc thợ săn sẽ hoàn toàn khắc chế được sói, có thợ săn phế vật không có đủ thực lực mà sói lại nhiều hơn thì vẫn có thể giết chết thợ săn. Mấy thứ đó thì đối với Trần Thải Tinh cùng lão Trình ở đây thì không tính, một người là bộ đội đặc chủng, tiến vào huấn luyện của game thì bản lĩnh cũng không hề giảm xuống mà ngược lại còn càng ngày càng mạnh hơn. Trần Thải Tinh cận chiến hay đánh nhau đều không giỏi bằng lão Trình, lão Trình ra tay rất gọn gàng nhanh chóng, không có mấy động tác dư thừa, trực tiếp đoạt mạng.
Động tác của Trần Thải Tinh thì tương đối đẹp, động tác thừa không ít, nhưng cũng chẳng có cách nào, ngọc nữ tâm kinh vốn thế.
Hơn nữa trong tay có súng, bớt chút sức giải quyết mấy tên người chim ở bên ngoài, mấy tên người chim này vừa chết liền biến thành hình chim. Tìm được Phù thủy Mộc trong một căn nhà nhỏ, đối phương rõ ràng già hơn trước, có vẻ là bị thương, bên cạnh người còn có người chơi mặc áo choàng đỏ.
“Ta biết cái thứ kia là do ngươi phái tới.” Phù thủy Mộc nhìn chằm chằm súng trong tay hai người họ, nói: “Các ngươi không muốn cứu bọn chúng sao?”
Một ánh mắt Trần Thải Tinh cũng không buồn cho mấy người chơi may mắn sống sót, “Không cứu. ông giết đi.”
Phù thủy Mộc vung tay lên, 3 cái mũ của áo choàng đỏ rơi xuống, ba người đầy máu hiện ra.
“Chị Nguyên, cứu tôi.”
“Chị Nguyên, cứu mạng, đừng giết tôi, tôi còn sống.”
“Chị Nguyên, đều là người chơi, cứu tôi với.”
Ba người người đầy máu quỳ trên mặt đất cầu khẩn.
Ánh mắt Trần Thải Tinh chưa từng thay đổi, nói: “Không cứu được, các người hiện tại còn chẳng được coi là người.”
Nếu đã không phải người thì còn cứu làm gì. Trần Thải Tinh không muốn phí lời lời với lão già, bắn một phát súng, lão già kia mới đánh với Haruhi, tay chân khá là chậm chạp, lại bị Trần Thải Tinh bắn một phát súng, cả người già yếu đi dần mà mắt thường cũng có thể nhìn rõ, chẳng qua ông ta vẫn cứng đầu cười ha ha, nói: “Ta dù có chết thì hôm nay cũng phải kéo các ngươi chết cùng.”
Ông ta vung tay lên, tất cả áo choàng trong phòng bay ra ngoài, ba người đầy máu vốn quỳ trên mặt đất cũng nhìn về phía Trần Thải Tinh cùng lão Trình.
“Ông cứ nằm mà mơ đi!” Trần Thải Tinh không khách sáo, cười lạnh một tiếng, “Ông cũng chỉ xứng với mấy thứ hôi thối với mấy thứ đã chết như thế này thôi.”
Cậu trực tiếp lấy đạo cụ ra, người tuyết, hào quang chói sáng, dây đỏ, …
Lão Trình ở bên kia cũng thế.
Lão già này rất dễ giết nhưng áo choàng được rèn đúc từ oán khí cùng lệ quỷ thì lại rất khó, mang thuộc tính âm, dây đỏ không dùng được, Trần Thải Tinh nhận ra mấy cái áo choàng này đều là kẻ đã chết, không còn linh hồn, không bắt được, nói là sống nhưng trên thực tế là đã chết, tuy rằng nhất thời không thể đánh được mấy thứ này nhưng mà đánh mãi không chết cũng rất đáng ghét.
Trình Lập Phong giải quyết xong ba tên người đầy máu kia.
“Dùng lửa đốt thử xem.” Trần Thải Tinh nghĩ đến con rồng phun lửa kia, lớn tiếng gọi: “Anh Nguyên, mượn chút lửa.”
Anh Nguyên: ….
Tinh nhà hắn đúng là biết tận dụng tài nguyên ghê. Vì vậy mở miệng.
Mấy cái áo choàng kia đúng là sợ lửa. Trần Thải Tinh cho mỗi cái một súng, khi bị đốt thì áo choàng phát ra tiếng kêu bén nhọn, bị ngọn lửa nuốt chửng, màu đỏ trên áo choàng giống như sáp mà chảy xuống, nhưng nhìn kĩ mấy gọt dầu sáp thi thoảng bắn ra thì dường như thứ bị đốt thành dầu chính là thi du.
Trình Lập Phong lấy ít lửa từ cái áo choàng kia, từng cái từng cái bắt đầu cháy.
Rất nhanh, toàn bộ sân trước của căn nhà đều toát ra mùi tanh hôi gay mũi.
Lửa càng ngày cháy càng lớn, cuối cùng đốt hết cả làng.
Trần Thải Tinh nghĩ tới cái viện bảo tang tượng sáp kia, quyết định xong, vỗ vỗ tay, hỏi: “Thế giới này chắc phải mất vài ngày để hồi phục nhỉ?”
“Phải.” Nguyên Cửu Vạn nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, đương nhiên phải sửa.
Trần Thải Tinh đưa ra một đề nghị: “Đừng có lười, phó bản này đưa đám Giang Tinh vào xem như là thay trời hành đạo, mà người tốt giống như tôi với lão Trình thì làm phiền anh chú ý chút.”
“Tinh có thể làm cùng với anh thì anh sẽ không lười.” Nguyên Cửu Vạn cây ngay không sợ chết đứng nói.
Trần Thải Tinh:…
Tôi làm một người chơi còn chưa đủ sao mà giờ còn muốn tôi ra tay làm giúp anh?
Phó bản này vì trận lửa lớn đó mà cả làng bị đốt trụi.
Bầu trời trong vắt, ‘đinh’ một tiếng trực tiếp thống kê.
NPC đều oẳng cả, chả ai dở hơi mà làm mấy cái thủ tục rườm rà này nọ nữa.
Phó bản này không rớt đạo cụ, chẳng qua nghĩ tới sẽ rớt cái áo choàng đỏ kia thì thôi, vẫn là vẫy tay chào bye bye. Một đội 10 người chơi, có thể đi ra cũng chỉ có Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong, tỷ lệ chết cực kỳ cao. Nói thật, thế giới này trong đống phó bản của thế giới cao đẳng không tính khó, tuy rằng phó bản cao cấp thì độ khó sẽ tăng cao nhưng người chơi có nhiều kinh nghiệm, đạo cụ cũng không ít, nhiều lúc trải qua còn thoải mái hơn cả khi ở thế giới cấp thấp.
Phó bản này vốn là đưa người chơi vào chỗ chết.
Đương nhiễn cũng có đường sống, chẳng qua là cửu tử nhất sinh.
Bắt đầu từ khi bước vào rừng rậm, chống lại cám dỗ nhuộm đỏ áo choàng thì sẽ ngăn bớt được hiểm nguy, đến sườn núi gặp Dạ Long phải phục tùng nhưng xác suất rất cao là sẽ có rất nhiều người chơi muốn giết Dạ Long nhuộm áo choàng hoặc là đi đường khác tránh Dạ Long. Sau khi hái quả sinh mệnh, không có áo choàng che chở thì sẽ bị đầm lầy tấn công, mà NPC lại nhắc nhở rằng nhiệm vụ là áo choàng đỏ lấy quả sinh mệnh giao cho phù thủy, điều này rất dễ khiến người chơi sẽ cảm thấy nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải nhuộm áo choàng thành màu đỏ, lấy quả sinh mệnh, giao quả, thiếu một thứ cũng không được.
Đường sống đương nhiên cũng có, giống như là manh mối được thưởng, còn cả vận may, phát hiện áo choàng mang theo không bình thường, không nhuộm, mà trên người còn cần có đủ nhiều đạo cụ, không cứu vớt những người chơi bị biến thành áo choàng đỏ, hủy toàn bộ làng Mộc.
Đường sống thật sự quá ít.
“Phó bản này nếu như không có cậu thì tôi với cậu béo chắc cũng cứ thế mà chết.” Trình Lập Phong nói.
Trần Thải Tinh lại lắc đầu nói: “Nếu như không tại tôi thì cậu cùng lão Quách cũng sẽ không tiến vào” Sau đó nhìn về phía người nào đó, nghiến răng nói: “Cái game này thật sự là yêu tôi tha thiết.”
“Cục cưng, anh cũng không muốn như vậy mà. Anh với Hắc Đản luôn đi cùng em nên trên người em cũng có một chút hơi thở của game, cái loại thế giới có độ khó cao sẽ ngẫu nhiên chọn em.” Nguyên Cửu Vạn giải thích.
Trần Thải Tinh không thể nói gì khác, tuy rằng Nguyên Cửu Vạn là nguyên nhân khiến cậu bị bẫy nhưng Nguyên Cửu Vạn cùng con trai cũng giúp cậu, trở thành bàn tay vàng của cậu.
Có lợi cũng có hại.
Trên quảng trường, pho tượng MarySue đang phát sáng.
Người chơi đi ra nói: “Cái này rốt cuộc là ai làm vậy, có tra được không? Mỗi lần đi ra thấy pho tượng này tôi cứ thấy quái quái.”
“Quái chỗ nào? Tôi lại cảm thấy tượng rất đẹp.”
“Đẹp chỗ nào chứ? Muốn làm thì cũng phải tạc một em gứa xinh đẹp, tạc một cái tượng đàn ông ở đây làm gì.”
“Đừng nói nữa, không phải 3 đại đội trưởng làm, anh còn không biết, tất cả mọi người đều đang nói đây là do