Editor: Maris
Đúng như dự đoán, phòng bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai.
Giọng nói vừa mỏng vừa cao hét lên: “Trong gương có chữ! Có quỷ!!!”
Trần Thải Tinh thay quần áo xong, đẩy cửa đi ra ngoài, lão Trình cùng Quách Dục cũng nghe được. Quách Dục hỏi: “Có muốn đi xem không?”
“Đi nhìn thử đi.”
Mở cửa đi ra ngoài xem xét tình hình, người ở phòng 1806 đối diện cũng bước ra, đó là hai người chơi nam, trông như là oldbie, khá là điềm tĩnh. Ánh mắt bọn họ chạm nhau, thoáng đánh giá rồi cùng nhìn về phía phòng 1807, cũng chính là phòng bên cạnh phòng của Trần Thải Tinh.
“Có chuyện gì thế?” Quách Dục gõ cửa hỏi.
Vừa nãy có tiếng hét của một cô gái, hiện tại lại không có tiếng động gì, bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngay lập tức cửa mở ra, có một nữ người chơi vì sợ hãi khóc sướt mướt nói: “Ban đầu không hề có gì cả sau đó đột nhiên ở trên gương có một hàng chữ. Đáng sợ quá.”
Trần Thải Tinh nhận thấy hai người chơi ở phía đối diện sau khi nghe điều đó lại rất bình tĩnh, hình như biết rõ chuyện này, hoặc là đã có manh mối gì đó.
“Có phiền không nếu chúng tôi vào nhìn một chút?”
Ba em gái newbie ở phòng dành cho gia đình, trong số đó có một người tên là Tiểu Uyển. Vừa nghe Quách Dục nói, đã vội vã mở cửa nhường đường, khóc nức nở nói: “Thật đáng sợ mà. Có quỷ thật sao? Tôi không muốn chơi cái trò này nữa đâu, tôi muốn về nhà.”
“Trừ phi hoàn thành trò chơi còn nếu không thì không cách nào quay về được cả.” Quách Dục giải thích.
Cách bài trí của mấy căn phòng đều giống nhau, cửa phòng tắm nằm bên tay trái, đẩy ra bên trong có hơi nước lượn lờ, trên gương hiển hiện ra dòng chữ【Tôi chết rất thảm】, nhưng một nửa đã bị cái gì đó làm mờ đi.
Quách Dục hỏi: “Mấy người lau cái này à?”
“Tiểu Uyển sợ nên tôi tiện tay lấy khăn mặt lau đi, thứ kỳ quái này làm tụi tôi hết cả hồn.” Nữ người chơi vừa nói xong thì nhìn thấy mấy tên đàn ông này không nói lời nào, sợ sệt hỏi: “Làm sao vậy? Lau đi như vậy liệu có gì xảy ra không?”
Quách Dục lắc đầu, “Không biết.”
Cũng không ai biết lau đi có hậu quả gì hay không, hoặc có thể đây chính là một trò đùa dai sẽ không gây chết người. Nhưng mạng người chỉ có một cũng không thể lấy ra đánh cược được.
“Mấy người cầm cái này đi. Bùa hộ mệnh đó.” Quách Dục nhìn vẻ mặt mờ mịt sợ hãi của mấy người chơi mới nữ thì nhớ tới Tố Tố, trong lòng mềm nhũn, lấy bùa hộ mệnh loại cơ bản trong túi ra đưa qua, nói: “Trong game kể cả một tình tiết nhỏ cũng sẽ có thể lấy mạng người, càng đáng sợ thì càng phải tỉnh táo.”
Mấy người chơi nữ kia bị thái độ của bọn họ khiến cho cực kì hoảng sợ, run cầm cập nhận lấy rồi nói cám ơn, cẩn thận đặt trong túi.
“Còn, còn nữa không? Có thể cho tôi một tấm hay không, tôi cũng rất sợ, tôi mới vừa mới tắm xong đã nhìn thấy lời này.”
“Còn tôi nữa. Có thể cho tôi một tấm hay không?”
Hai người em gái kia đều nhìn về Quách Dục.
Quách Dục từ chối, “Bùa hộ mệnh 5 vạn một tấm.”
Hai em gái nghe xong đều cảm thấy đó là vật tốt để cứu mạng, khóc như mưa, có điều Quách Dục không muốn tặng nữa, người chơi chạm vào dòng chữ trên gương có thể gặp tai nạn. Mặc kệ hai người kia đi, hắn cũng không phải nhà từ thiện.
Trở về từ phòng bên cạnh, vẫn còn nghe được cuộc nói chuyện giữa hai em gái ban nãy.
“Tại sao cho cô mà không cho tôi? Dựa vào cái gì!!!”
Giọng điệu rất ai oán.
Quách Dục nghe thấy lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cùng nụ cười đắng chát, nói: “Vừa nghĩ bởi vì việc nhỏ này mà phải trả giá bằng một mạng sống, có thể giúp đỡ thì giúp thôi. Không biết khi nào thì bắt đầu, tôi quá mềm lòng, có phải không thích hợp để chơi cái trò này hay không?”
“Cậu có lựa chọn khác hử?” Trần Thải Tinh hỏi.
Quách Dục lẩm bẩm: “Đúng nhỉ, không có lựa chọn khác.”
“Lão Quách, nhân từ không phải chuyện xấu.” Trần Thải Tinh sớm đã phát hiện tâm tình của Quách Dục có chút thay đổi, có thể là do đang yêu nên tính cách cũng dịu dàng hơn, nói: “Cứ làm theo nguyên tắc và tuân thủ giới hạn của mình thì tiện tay giúp một tí cũng không sao cả.”
Quách Dục cười khổ, “Nhìn mấy người chơi mới này không biết chuyện gì, cũng không biết quy tắc và những chi tiết gây chết người, mơ mơ hồ hồ làm tôi nhớ đến Tố Tố, lúc mới tiến vào trò chơi cô ấy nhất định cũng đã rất sợ hãi, tôi nghĩ rằng mình giúp người khác một chút, rồi cũng sẽ có người giúp Tố Tố như vậy.”
“Ngày mai chúng ta đi ra ngoài tìm đi.” Trần Thải Tinh vỗ vai lão Quách.
Bây giờ tung tích của Chu Tố Tố không rõ, lời an ủi nào cũng là lời nói suông.
Dòng chữ trên gương cứ giữ nguyên như thế, không ai đả động gì đến cả. Trình Lập Phong tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc T-shirt bằng cotton rộng rãi và một cái quần đùi thể thao, tóc tai thì tiện tay dùng khăn lông lau khô cũng không ướt lắm, tóc hắn rất mượt. Nguyên Haruhi tắm cuối cùng.
Trình Lập Phong đứng ở cửa hỏi: “Có sợ không?”
“Trình đại ca à, tôi là quỷ đó.” Giọng của Nguyên Haruhi truyền tới.
Trần Thải Tinh: …
Cậu cảm thấy hai người này có chút kỳ quái, thử thăm dò mà hỏi: “Lão Trình, bộ cậu cũng quên chuyện này à?”
“Quỷ cũng từng là con người mà thành, Haruhi nhìn như trẻ con nên tôi mới thuận miệng hỏi thôi.” Trình Lập Phong bình tĩnh nói.
Trần Thải Tinh lại ngửi được mùi gian tình đâu đây, nhưng mà đây cũng chả phải vấn đề của cậu, có lúc hành động của mấy thẳng nam trong lúc vô tình so với cậu còn gay hơn cơ.
Nguyên Haruhi tắm rồi thay quần áo xong xuôi, cũng là áo ngắn tay nhưng là quần dài, chất lượng vải rộng rãi mềm mại, tóc tai ướt nhẹp nhỏ nước từng giọt, Trình Lập Phong bèn tiện tay đưa khăn lông qua, nói: “Lau chút đi, phòng có điều hòa dễ bị cảm lạnh.”
“Cảm ơn.” Nguyên Haruhi nhận khăn lông lau tóc.
Trần Thải Tinh: …
Cậu mặc kệ.
Buổi tối ở thế giới trò chơi không có thứ gì để giải trí cả, mọi người rửa mặt rồi lên giường đi ngủ sớm. Quách Dục ngủ ở trên giường dành cho trẻ nhỏ, trong tay cầm điện thoại di động, lật xem hình của Chu Tố Tố. Trần Thải Tinh đơn độc một giường, không có chuyện gì làm bèn bật TV xem kịch Thái Lan, người chơi có thể tự động chuyển tiếng Thái sang tiếng Trung, nhưng không thể đọc được phụ đề tiếng Thái.
Bên cạnh giường Nguyên Haruhi ngoan ngoãn nằm một bên, Trình Lập Phong thấy nói: “Chút xíu nữa là em ngã xuống rồi.”
“Trình đại ca, tôi nằm vậy anh ngủ có được không ạ?”
“Em bao lớn, gầy như vậy thì chiếm bao nhiêu chỗ, yên tâm đi.” Trình Lập Phong nói.
Nguyên Haruhi liền nhích vào một chút, hai người khoác tay nhau, Trình Lập Phong rất tự nhiên kéo gối về vị trí chính giữa, Nguyên Haruhi nhích tới gần.
Trần Thải Tinh: …
Kiểu này còn xem TV cqq gì nữa, coi hổng nổi luôn á.
Tắt ti vi đi ngủ cho lành!
Ngủ thẳng đến nửa đêm, TV trong phòng đột nhiên bật sáng, tuyết rơi đầy đất, rất nhanh lại biến thành hình ảnh trong phòng.
Trình Lập Phong tỉnh dậy gần như ngay lập tức sau khi TV bật, gọi Trần Thải Tinh một tiếng, đèn phòng bật sáng, cả bốn người đều thức dậy và nhìn chằm chằm vào TV. Bố cục căn phòng nhìn rất quen mắt, đó là khách sạn này cũng là một phòng gia đình ba người, nhưng không phải ảnh chụp phòng của bọn họ, mà là phòng 1807 bên cạnh.
Mấy người chơi nữ ngủ rất say, người tên Tiểu Uyển lúc tắm phát hiện dòng chữ cùng mấy người khác chen chúc trên một cái giường, người dựa vào cửa sổ sát đất ngủ trên giường chính là nữ người chơi đã lau dòng chữ.
“Mấy người nói coi có khi nào có con quỷ chui ra từ trong TV không?” Quách Dục rất quen thuộc với The Ring, trước khi vào đây cũng đã xem phim về Yamamura Sadako.
Trần Thải Tinh cũng nghĩ đến con trai, nghĩ thầm không biết con trai cậu kì này có biến thân thành quỷ nhỏ, đổi địa bàn từ WC sang TV không?
“Việc xâm phạm như thế này không thể thực hiện được.” Trần Thải Tinh thuận miệng nói.
TV hiển thị tình hình của phòng bên cạnh. Không biết chỉ có TV phòng của bọn họ sáng hay tất cả các phòng còn lại cũng như thế. Trần Thải Tinh tin vế sau, bởi vì gương phòng đối diện cũng có dòng chữ đó.
Mấy người chơi nữ ngủ ngon lành, có tiếng “cót két…“ vang lên ở những điểm mù của camera.
Nghe âm thanh hẳn là từ cửa phòng tắm, có thứ gì đó đang từ từ đẩy cửa phòng tắm ra.
Quách Dục vô thức liếc mắt nhìn phòng tắm của phòng bọn họ, không có gì cả. Trên TV truyền đến tiếng bước chân và nước nhỏ tí tách, những âm thanh này đan xen rất nhỏ, trong ống kính không thu được hình ảnh gì của thứ kia khiến người ta không khỏi rùng mình vì sự tưởng tượng.
“Cái thứ chó má này hẳn là học theo phim kinh dị Nhật Bản, không khí và hiệu ứng âm thanh rất đặc sắc.” Quách Dục vùi vào chăn mà chửi.
Quách Dục nói như vậy là bởi vì thứ hiện ra trên màn hình TV là một gã đàn ông máu me khắp người, gã có vẻ ngoài khá phổ thông, xen kẽ nét hèn mọn.
“Không phải là Hắc Đản.” Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, đó không phải là con trai.
Trên cổ tay của người đàn ông kia hằn lên từng vết từng vết dao cứa, cả hai cánh tay bị cắt đến nát tươm, máu tươi nhỏ từng giọt tí tách hòa với âm thanh nước rơi từ vòi nước chưa khóa. Từ máy quay, hắn ta bước từng bước đến giường của nữ người chơi ở cạnh cửa sổ, lúc này mới nhìn rõ trong tay máu thịt lẫn lộn đang cầm một con dao.
Đó là dao lam.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm nữ người chơi một lúc, lầm bầm nói:”Tôi chết thảm lắm, tôi chết rất thảm…”
Máu đỏ tươi tí tách rơi xuống bên giường, bị thảm trải nền hút đi.
Nữ người chơi dường như cảm thấy có chút lạnh, quấn chặt chăn bông.
Trần Thải Tinh và những người khác cảm thấy buồn nôn khi xem TV, bất cứ ai cũng sẽ rất khó chịu khi đang ngủ mà bị nhìn chằm chằm bởi một thứ như vậy. Quách Dục nói: “Nếu mà vừa mở mắt ra đã phải thấy thứ ấy, thì trước khi bị ma quỷ giết thì cũng lăn đùng ra chết vì sợ rồi còn gì.”
Kết quả chứng minh miệng hắn rất linh.
Nữ người chơi trên giường bị đánh thức, vừa mở to mắt liền phải đối diện với một cái mặt đầy máu.
“A a a a a!!!!”
Trong TV và phòng cách vách cùng lúc vang lên tiếng rít gào.
“Có quỷ a a a a!!!”
Quỷ nam kia tay nắm dao lam, nở nụ cười âm u dữ tợn, “Tôi chết thảm lắm, tôi chết rất thảm…” Tay cầm dao lam bắt lấy cánh tay của nữ người chơi. Kết quả khi mới vừa đụng tới, tay cầm dao liền biến thành màu đen. Bóng ma từ từ biến mất.
Màn hình TV tối đen.
Phòng cách vách vang lên ba giọng nữ, nữ người chơi hét lên đánh thức hai người khác, bọn họ đều nhìn thấy bóng ma kia biến mất.
Quách Dục nói: “Nhất định là do bùa hộ mệnh kia, xem ra nam quỷ kia không phải là ác quỷ gì.”
“Chó sủa là chó không cắn*. Khí thế thật sự rất mạnh.” Trần Thải Tinh xuống giường đi vào phòng vệ sinh, dòng chữ trên gương biến mất. “Trông cứ như là đùa vậy, thế mà đúng là có người chết thật.”
(*) nghĩa là nếu nam quỷ kia nếu có thể hại người thì không cần phô trương dọa người giống khi nãy, trực tiếp xử luôn là được.
“Là nữ minh tinh La Tuyết ở phòng 1806?” Trình Lập Phong nói với giọng xác định.
Trần Thải Tinh cũng cho rằng có liên quan, lẽ ra nữ minh tinh La Tuyết đến Thái Lan thỉnh Kumathong vào ngày thứ ba, sau đó thì bị phản phệ? Hoặc là cô ta chết bất đắc kỳ tử trong phòng tắm phòng 1806. Rồi cũng trong đêm đó quỷ nam kia đến khách sạn, lúc rời đi thì đùa dai mà dùng nước chanh viết chữ lên mặt gương, sau đó bị nữ minh tinh kia ra tay sát hại?
Còn có vụ gì đó ở tầng 14 nữa.
“Chỉ không biết điều kiện giết người của minh tinh kia là gì.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục vốn đang quấn chăn cảm thấy rất vô cùng sợ hãi, hoảng loạn, nhìn hai người họ bình tĩnh khách quan phân tích, nói: “Sau khi nghe hai người nói, tôi lập tức cảm thấy tên quỷ nam kia chỉ là tung hỏa mù để thị uy sức mạnh mà thôi, không có gì đáng sợ.”
“Những người chơi khác không biết.” Trần Thải Tinh nói trong khi nghe tiếng hét bên cạnh.
Từng đi qua nhiều thế giới, chứng kiến ma quỷ cũng nhiều cùng đủ loại chết chóc, người chơi chỉ cần bình tĩnh phân tích, tránh được những điều kiện chết chóc thì việc đánh chết yêu ma quỷ quái bằng đạo cụ là điều không khó.
“Càng sợ hãi, càng dễ mắc sai lầm.”
Điều đó phụ thuộc vào việc người chơi mới có nhanh chóng thích nghi để lấy lại tỉnh táo trước mấy cú shock hay không.
Trần Thải Tinh nhân tiện vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương, cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó ở bên trong đang nhìn cậu chằm chằm, không biết là nữ minh tinh hay là quỷ nam, cậu rửa tay rồi nói thầm: “Nhìn lén người khác tắm rửa ấy, nữ thì móc đôi mắt, nam thì cắt jj, ngươi chọn cái nào?”
Gương: …
Đương nhiên không có ai trả lời.
Trần Thải Tinh khịt mũi, trông có vẻ rất chán ghét, sau khi kéo thù hận xong thì lau tay rồi quay về ngủ tiếp.
Qua một đêm không có việc gì, sáng sớm hôm sau bốn người dậy tắm rửa, cửa phòng đối diện đóng chặt, Trần Thải Tinh nhìn nhìn thì cửa bỗng mở ra. Chính là hai người chơi nam đã gặp mặt ngày hôm qua, nhìn qua không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, đôi mắt của Trần Thải Tinh híp lại.
Có một đứa bé được đúc bằng vàng rất ngây thơ đáng yêu được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ trong phòng bên kia.
Giống y như thứ trong phòng của La Tuyết.
“Nhìn cái gì đó?” Nam người chơi kia khóa cửa lại, giọng điệu không hề thân thiện xíu nào.
Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói: “Nhìn thấy anh đẹp trai đó.”
Nam người chơi kia vốn là muốn tìm cớ, ‘Nhìn cái gì vậy’, ‘Nhìn anh sao thế’, sau đó ra tay. Không ngờ đối phương lại khen hắn như vậy, thoáng sửng sốt, sau đó không lên tiếng, cùng bạn đồng hành đi đến phòng ăn, hai người vừa đi vừa trò chuyện: “Đói ghê”, “Tôi cũng thế, sáng sớm đi vệ sinh thì mắt tối sầm lại, giống như là bị hạ đường huyết, tí nữa phải ăn nhiều một chút”, “Tôi muốn uống sữa tươi”, “Không phải cậu không thích uống sữa à?”, “Hôm nay tự nhiên muốn uống.”
…
Khi hai người bước vào thang máy, giọng nói của họ biến mất.
Trần Thải Tinh nói: “Vật trang trí ở phòng 1806.”
“!” Quách Dục hiểu rõ trợn to hai mắt, “Vậy là hai người bọn họ à?”
“Không biết nữa, bây giờ còn sống sót nhưng cảm giác sắp rồi.” Trần Thải Tinh nghĩ thầm đừng nói hai người bọn họ, những người khác ở tầng này cũng chạy không thoát.
Bọn họ giao lưu bên ngoài phòng, ba nữ người chơi ở phòng bên cạnh mở cửa ra, Quách Dục đưa bùa hộ mệnh cho nữ người chơi có đôi mắt sưng như hạch đào*, vừa nhìn thấy bọn họ thì y như là nhìn thấy Chúa cứu thế, khàn giọng nói: “Ngày hôm qua tôi thật sự nhìn thấy quỷ, máu me đầy mặt, làm ơn giúp tôi, mấy người làm ơn giúp tôi với.”
(*) hạch đào: tìm thông tin trên gg thì lúc là óc chó, lúc là hạnh nhân. Nhưng theo nội dung thì óc chó thích hợp hơn.
“Bùa cũng đưa cô rồi, còn muốn cứu kiểu gì nữa?” Trần Thải Tinh hỏi.
Nữ người chơi ngây ngẩn cả người, thực sự cô cũng không biết cứu là cứu như nào, nhưng cô thật sự rất sợ, không dám đi ngủ, không dám đi vệ sinh, vừa nhắm mắt lại có cảm giác có ma quỷ ở bên giường đang nhìn cô chằm chằm, tâm tình cứ thế tụt dốc không phanh, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, khóc lớn nói: “Tôi rất sợ, tôi thật sự rất sợ.”
“Có thể cho tôi một lá bùa không? Tôi có thể mua, 5 vạn thì 5 vạn.”
“Tôi không có tiền, tiểu ca ca tôi rất sợ, cầu xin anh mà.” Hai mắt của Tiểu Uyển đỏ chót, nhỏ giọng cầu xin nói: “Anh cho tôi lá bùa, tôi theo anh một đêm.”
Có lẽ cô cũng biết rõ chuyện này cũng không hay ho gì, mặt mũi đỏ bừng xấu hổ nhưng do quá sợ, cô sợ nhất là ma quỷ, trong phòng tắt điện không ai dám ngủ.
“Tôi có bạn gái rồi. Tuổi cô còn nhỏ, những lời này không nên nói.” Quách Dục trong mắt không có kỳ thị gì, rất bình tĩnh nói.
Trần Thải Tinh nói: “Tôi sẽ nói cho các cô biết luật chơi, chỉ nói một lần duy nhất.”
“Chết trong trò chơi, các cô sẽ chết trong thực tế. Giải mã trò chơi, hoàn thành trò chơi, đi ra ngoài sẽ được thưởng tiền vàng tùy theo công sức đóng góp. Tiền vàng này có thể mua đạo cụ trong thế giới trò chơi tiếp theo, có thể cứu mạng cô. Giờ cô muốn dựa vào người khác mà không tham gia trò chơi, không đóng góp công sức tí nào thì sẽ không có tiền vàng, ở thế giới tiếp theo sẽ gặp khó khăn”.
“Bình tĩnh đi, dùng não mà suy luận, nếu thật sự sợ hãi thì cả nhóm cũng đừng có chém giết lẫn nhau.”
Ba nữ người chơi từ từ bình tĩnh lại, mặc dù thân thể không kìm chế được run nhẹ, nhất là người đã từng nhìn thấy ma.
“Nhưng làm thế nào để chơi trò chơi này?”
Trần Thải Tinh đương nhiên sẽ không chia sẻ manh mối cho đối phương, chỉ nói: “Điều này tùy thuộc vào suy luận của bản thân các cô.”
Sau một thời gian trì hoãn, bọn họ đi xuống tầng ba để ăn sáng và nhìn thấy hai người chơi nam phòng 1806. Họ gọi một món đồ ăn mang đi rồi vội vã rời khỏi nhà ăn.
“Sao đi vội vã vậy?”
“Có lẽ phải vội vàng cho em bé bú.” Trần Thải Tinh nói một câu.
Ăn xong, cả bốn người gọi xe tuk-tuk giống như những du khách khác đến thăm Thái Lan.
“Đến đài truyền hình.” Trần Thải Tinh nói.
Họ giao tiếp với người dân địa phương mà không có tí tẹo rào cản ngôn ngữ nào. Chân vừa bước vào đài truyền hình, Trần Thải Tinh lập tức bật mode