Editor: Nghi
“Đội trưởng, đã phái người đi theo.”
Tô Hương Hương uống một ngụm rượu, phất tay đuổi người. Sau đó lại có cấp dưới đến báo: “Đội trưởng, Lưu đội và Hàn đội đến.”
“Mời bọn họ vào.” Tô Hương Hương buông ly rượu vang đỏ trên tay.
Hai người vừa vào, nhìn thấy tẩm điện kim bích huy hoàng của Tô Hương Hương, Lưu Hoả trêu chọc: “Mỗi lần đến căn cứ Hàm Hương đều thấy hâm mộ vô cùng, chị Tô mỗi ngày đều làm nữ hoàng nha.”
“Hoan nghênh anh gia nhập đội ngũ Hàm Hương của tôi, rồi không cần phải hâm mộ nữa.” Tô Hương Hương đâm ngược trở về.
Lưu Hoả đang yên đang lành làm một đội trưởng, có điên mới làm thuộc hạ cho người phụ nữ này, hắn cười lạnh, tự tìm chỗ của mình ngồi xuống.
“Mang rượu lên.” Tô Hương Hương vỗ tay, lập tức có người hầu nam bưng khay đi tới, mở chai rượu vang đỏ rót ra, sau đó cũng không đi nữa, đứng phía sau Tô Hương Hương chờ sai bảo.
Trên mặt Tô Hương Hương nở nụ cười, sủng nịch nói: “Ngoan, ra ngoài chơi đi.”
Hành động này làm Lưu Hoả ghê tởm gần chết.
Tô Hương Hương biết Lưu Hoả không thích thấy cảnh này, trong lòng cười lạnh, đàn ông mấy người toàn người tình lớn, người tình nhỏ, phụ nữ chúng tôi bao dưỡng mấy người tình thì có làm sao? Bây giờ cô ta đứng ở vị trí này, muốn làm gì thì làm đó, không phải sao? Đừng nói là đàn ông, dù có là phụ nữ, chỉ cần cô ta muốn thì cái gì cũng có.
Ai làm cho cô ta không vui, không thoải mái, giết vài người cũng có sao?
Dù sao cũng đều tự tìm chết cả.
Lưu Hoả là thẳng nam, còn hơi ung thư, tuy hắn không thích nhìn nhưng thực lực của Tô Hương Hương vẫn đặt ở đấy, hắn không muốn nhiều lời, chỉ cười ha hả hai tiếng rồi hỏi sang chuyện chính: “Tô đội trưởng sao lại có hứng thú mời hai người chúng tôi đến uống rượu thế?”
“Lưu đội biết rõ còn cố hỏi.” Tô Hương Hương bẻ ngược vấn đề về cho hắn.
Hàn Băng: “Đối phó với một người mới mà cũng cần ba người chúng ta ra tay à?”
Ngụ ý là quá coi trọng Trần Thải Tinh.
“Con rồng kia rất có vấn đề.” Tô Hương Hương nghĩ đến gương mặt bị cào rách của mình, đáy mắt lạnh lẽo, nâng cằm nói: “Giải quyết được người, con rồng kia sẽ đưa đến cho Hàn đội.”
Hàn Băng lắc ly rượu trong tay, không ý kiến gật đầu, xem như đồng ý.
“Các người đều có lợi, nhưng tôi lại không có gì, chỉ lãng phí thời gian. Mà, Hàn đội trưởng, anh đã có hai con rồng rồi, không đến mức phải vì một con rồng mà lãng phí thời gian với một tên người mới.” Lưu Hoả buông tay.
“Rồng thì có hai con, nhưng không con nào có thể làm Tô đội trưởng bị thương.” Hàn Băng mở miệng, giọng nói cũng giống như tên của hắn, lạnh lùng, hắn tỏ vẻ không sao cả, nói: “Dù sao cũng chỉ là chuyện một cái nhấc tay.”
Lưu Hoả không đáp, hỏi Tô Hương Hương, “Thế thì làm thế nào? Tuỳ tiện cho người chém một nhát là được rồi.”
Dù sao người cũng giết, kẻ bị xử phạt cũng là cấp dưới, chỉ cần chu cấp tiền cho người nhà của hắn phong phú thêm chút thôi.
“Tôi không thích, con súc sinh kia dám huỷ mặt của tôi, nó để ý đến cái tên Trần Thải Tinh kia như thế thì tôi càng phải tự tay lột da chủ của nó trước mặt nó.” Tô Hương Hương càng nói càng lạnh lùng, giọng điệu càng độc ác.
Chỉ là một tên người mới nhỏ nhoi mà cũng dám lên mặt với cô ta, đánh lên mặt của cô ta, cục tức này mà không hung hăng xả ra thì cô ta còn làm đội trưởng cái gì nữa?
Lưu Hoả cảm thấy người phụ nữ này đúng là quá điên, còn vừa độc vừa điên, nhưng mà lại chẳng liên quan gì đến hắn cho nên không nói gì, chậm rãi uống rượu.
“Tôi đã sắp xếp rồi, kéo đội kia vào trong trò chơi.” Tô Hương Hương nở một nụ cười hưởng thụ, “Dù sao thời gian cũng dài, làm cho cậu ta khôn ra chút, lần sau đầu thai thì đừng có vào trò chơi, nếu không thì tôi lại giết hắn thêm ngàn vạn lần nữa.”
Hàn Băng hiểu ra, “Thế giới Tu chân à?”
“Vẫn là Hàn đội trưởng hiểu tôi.” Tô Hương Hương quay đầu hỏi Lưu Hoả, “Thế nào, đi không?”
Người đứng trên đỉnh là kẻ có quyền lực tối thượng. Người chơi trong trò chơi bước lên đến vị trí đội trưởng của ba thế lực, nắm giữ toàn bộ Thành Hư Vô, thời gian lâu dần thì cho rằng mình là chúa tể, là vương giả, cầm đạo cụ át chủ bài trong tay, người ngoài không biết thực lực bọn họ thế nào, chỉ biết rằng tuyệt đối không nên đối đầu, đối đầu là chết.
Ba vị đội trưởng đều có những thế giới phó bản thuận buồm xuôi gió, họ có thể hô mưa gọi gió bên trong, làm một cường giả của thế giới ấy. Thế giới mà Tô Hương Hương mạnh nhất là phó bản Tu chân.
“Có trò hay thì xem thôi.” Lưu Hoả xem như cam chịu ngồi vây xem.
Tên người mới này đắc tội người khác không chịu, lại cứ đắc tội với Tô Hương Hương thích mang thù này.
Mà Trần Thải Tinh lại không biết gì về những chuyện này, bởi vì cậu đang vội vui vẻ với Nguyên Cửu Vạn!
Bọn họ ở Thành Hư Vô rất lâu, nhưng ở thế giới hiện thực cũng chỉ mới qua một, hai ngày. Quách Dục không trở về, mọi người đều hiểu, dù sao quyết định làm NPC trong thế giới trò chơi thì đối với người nhà ở hiện thực mà nói là một quyết định khó có thể tiếp nhận được.
Trần Thải Tinh nghĩ thời gian trong trò chơi đối với thế giới hiện thực cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, không có ảnh hưởng gì, chờ bọn họ trở về sắp xếp cho Quách mập vào thế giới phó bản Thân vương cũng còn kịp.
Không còn cách nào khác, nhân công của cả Thành Hư Vô cũng chỉ có ba người, ông chủ Nguyên Cửu Vạn, Trần Thải Tinh và nhân viên Quách mập.
Hai ông chủ, một người lười, một người mới, chỉ có thể để vị nhân viên mập mạp này vất vả rồi.
Cũng may là phúc lợi vẫn không đến nỗi nào.
Trần Thải Tinh để lại lời nhắn cho Quách mập trên người máy. Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, tổ đội vào trò chơi với lão Trình.
Theo lý mà nói thì bây giờ cậu là một Boss lớn, thật ra có thể không cần dùng thân phận của người chơi để qua được trò chơi. Nguồn năng lượng của cậu là từ Nguyên Cửu Vạn, cậu cũng không quen thuộc với sức mạnh mới này, giống như có một đại lão tuyệt thế rót một nửa chân khí cho cậu, nội lực thì hồng hậu đấy, nhưng vẫn phải học cách vận dụng sao cho thuần thục.
Tốc độ trưởng thành của Trần Thải Tinh ở thế giới trò chơi sẽ nhanh hơn, thường xuyên vượt qua trò chơi là tốt nhất, hoàn toàn có thể giống như Nguyên Cửu Vạn vậy, tuỳ tiện chọn một thế giới đi vào chơi, hoặc làm boss lớn.
Nhưng Trần Thải Tinh cũng có tư tâm, cậu và lão Trình đã dùng đạo cụ trói buộc đồng đội, nghĩ muốn cùng với lão Trình dùng thân phận người chơi để đi hết đoạn đường.
Hai người bọn họ, Quách mập thành NPC, cậu hy vọng lão Trình có thể ra khỏi trò chơi, sống một cách bình thường.
Nguyên Cửu Vạn cũng hiểu nên không nói nhiều, Trần Thải Tinh còn nói thầm, bình giấm nhà mình vậy mà không đổ đúng lúc, đúng là hơi không thích hợp.
“Em xem trong mắt Trình Lập Phong có ai?”
Trần Thải Tinh nhìn qua, yên lặng thu ánh mắt, quả nhiên không phải là vì cậu nhận sai đồng loại.
“Hơn nữa, anh ưu tú thế này, em còn có thể coi trọng ai được nữa?” Nguyên Cửu Vạn tự phụ hỏi.
Trần Thải Tinh cảm thán: “Xem như em đã biết tính tự luyến của Hắc Đản là từ ai.”
Nguyên Cửu Vạn: …
Hắc Đản tưởng ba đang khen mình, gật đầu, tự tin nói: “Đương nhiên là giống như ba rồi, con giống ba nhất.”
Lần này đến phiên Trần Thải Tinh im lặng.
Con trai, con đúng là không tự cao tự đại cho bản thân mình tí nào, tất cả đều vì cha và ba ba.
Trước khi vào phó bản, đương nhiên là Nguyên Cửu Vạn kẹp Hắc Đản đi trước một bước.
Trần Thải Tinh thu Haruhi vào ba lô trò chơi, Trình Lập Phong bấm vào trò chơi, vốn là chuẩn bị rớt manh mối được khen thưởng nhưng trước khi vào trò chơi lại bỗng mơ hồ hồi trống rỗng, Trần Thải Tinh sửng sốt, “Lại lag hả?” Cậu nhớ đến chuyện đạo cụ nguỵ trang lúc trước không nhạy, sợ đến run rẩy, vội vã click mở ba lô kiểm tra.
Còn may là chưa sáng.
Nhưng mà trong nháy mắt bước vào, cậu không cẩn thận chạm phải, sau đó nó sáng!
Đạo cụ nguỵ trang sáng, sáng!!
Trần Thải Tinh: Tiếp tục làm thơ.
–
Núi cao đồ sộ liên miên không dứt, thôn nhỏ toạ lạc mười mấy dặm dưới chân núi, thôn dân mặc áo quần thô ráp, vá chằng vá đụp, hằng năm làm việc mệt nhọc khiến khuôn mặt nhăn nhúm, nhưng giờ phút này ánh mắt vẩn đục lại lộ ra vài phần sáng ngời, nếp nhăn trên mặt cũng mang theo không khí vui mừng.
Nhà nào cũng như thế.
“Tinh nha đầu, sao bây giờ còn ngủ?”
Cửa gỗ mở phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’, một người phụ nữ sắc mặt bị phơi đến hồng, trong tay cầm một bộ xiêm y, đầu tóc đen được bao lại bằng một mảnh khăn vải, trên người mặc áo chẽn, quần dài màu đen, đi giày vải, quần áo không ít chỗ vá, nhưng mà được giặt giũ rất sạch sẽ, vừa thấy đã biết là một người nhanh nhẹn thích sạch sẽ.
“A Tinh, mau dậy đi, cha con mà biết là sẽ mắng con đấy.” Sự quan tâm sốt ruột trong đáy mắt của người này không thể là giả được.
Trần Thải Tinh bị gọi là A Tinh nằm trên giường ngớ người như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Tình hình gì thế này? Không phải vào trò chơi hả?
Bình tĩnh.
Trần Thải Tinh cố làm cho đầu óc mình bình tĩnh lại, sau đó sờ lên ngực mình, thở ra một hơi, hên quá, còn phẳng.
“Đã mười lăm tuổi rồi, không thể làm ra loại hành động thế này được.” Người phụ nữ hoảng sợ, vội vàng khuyên cản.
Trần Thải Tinh: …
Cậu, mười lăm tuổi hả???
Còn chưa phát dục, ngực phẳng rất bình thường.
Vì thế Trần Thải Tinh không rảnh lo những chuyện khác, hắn run rẩy sờ giữa hai chân.
Phù, sợ bóng sợ gió, thứ cần có vẫn có.
“Cái đứa nhỏ này, sao hôm nay lại có thể không biết xấu hổ như thế?” Người phụ nữ tức giận.
Tuy rằng không biết bây giờ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn là cậu, không phải thành con gái là được. Vì thế Trần Thải Tinh bình tĩnh lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, bắt đầu bước vào cốt truyện, nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt, nhập thân vào nhân vật, nói: “Tại mới ngủ dậy nên ngớ ngẩn thôi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Người phụ nữ cũng không thèm để ý con gái nhà mình hôm nay kỳ lạ thế nào, vội nói: “Hôm nay là ngày quan trọng, không thể đến trễ được, mau thu dọn đi, lát nữa tiên tử từ Lăng Vân Sơn sẽ đến, nhà mình đành dựa hết vào con đấy. A Tinh, con phải cố gắng tranh giành vì cha mẹ, đệ đệ ở nhà cũng phải dựa vào con cả.”
Trần Thải Tinh:???
Thiết lập nhân vật ở thế giới này hoàn thiện thế? Cậu là một cô gái nông thôn nghèo khổ, hay là ma đi theo phù hộ cho em trai cậu? Cậu cúi đầu, nhìn thấy bộ đồ màu nâu chắp vá khắp nơi trên người, bỗng thấy hơi hoảng hốt, cậu cũng xem như là một oldbie, nhưng mà vẫn chưa từng vào một thế giới phó bản nào nhập vai như thế này.
“A Tinh, con phải cố tranh giành đấy.” Người phụ nữ khổ sở nói.
Trần Thải Tinh: “Tranh, con tranh.” Nhưng mà tranh cái gì mới được?
Người phụ nữ vừa nói vừa đặt xiêm y lên giường: “Đây là bộ đồ lành lặn nhất trong nhà, con mau thay đi, sắp phải khai tuyển rồi, chúng ta phải đi đón các vị tiên tử.”
“Ầu, vậy mẹ đi trước đi?” Trần Thải Tinh sợ mình doạ bà ta, con gái nhà ai mà vừa mới lột quần, lại lộ ra là con trai, không phải là sẽ bị hù cho hôn mê luôn hả?
Người phụ nữ gật đầu, nói: “A Tinh, nếu lần này không trúng tuyển, cha con sẽ phải gả con cho Vương đồ tể thôn kế bên để đổi lấy tiền cho Hổ đầu đi học, con nhất định phải giành được đấy.”
Trần Thải Tinh: …
Không chịu cố gắng thì sẽ phải đội cái nón xanh của lão Vương thôn kế bên cho Nguyên Cửu Vạn.
Người phụ nữ nói xong thì lo lắng, sốt ruột ra ngoài.
Trần Thải Tinh nhìn quần áo trong tay, cũng là vải bố bình thường, nhưng lại không chắp vá nhiều như đồ trên người cậu, màu sắc cũng tươi hơn chút. Trần Thải Tinh chưa vội thay quần áo, mở ba lô trò chơi ra trước, thấy ba lô còn thì kiên định hơn nhiều.
Vẫn ở phó bản trò chơi.
Cậu thả Haruhi ra ngoài.
“Chủ nhân.”
“Hẳn là phó bản tu chân, cậu ra ngoài xem thử lão Trình có ở quanh đây không, nhớ là đừng hiện thân.” Trần Thải Tinh dặn dò.
Thế giới lần này rất kì lạ, vào quá nhanh, manh mối mơ hồ, đạo cụ không nhạy, cửa hàng cũng không bán đồ, nhưng may là đạo cụ trong ba lô đều ở đây, giống như đột ngột bị người ta kéo vào hơn.
Trạng thái có chút giống với lần trước vào phó bản với lão Quách, nhưng mà càng tỉ mỉ tinh tế, ngay cả thiết lập nhân vật cũng có.
“Vâng.”
Haruhi gật đầu, bay ra ngoài.
Nhà gỗ đơn sơ, cũng không có gương. Trần Thải Tinh lấy điện thoại trong ba lô ra, mở camera trước nhìn mình, sau đó im lặng, rồi câm nín.
Đạo cụ hoá thành nữ cũng dùng, còn trẻ hoá, đây là cậu hồi cấp hai, phiên bản nữ, còn thêm chút thiết lập để phù hợp với thân phận con gái nhà nông nữa. Hằng năm phải lao động, thiếu dinh dưỡng cho nên sắc mặt vàng vọt, mái tóc thưa thớt, thân thể nhỏ gầy, cũng không cao bao nhiêu, nhìn như cọng giá ấy.
Đầu to, thân bé.
Thật ra cũng không hẳn là đầu to, tỉ lệ thân thể vẫn bình thường, nhưng cơ thể này quá khô gầy, cho nên đầu mới có vẻ to.
Trần Thải Tinh vuốt tóc, sau đó lòng bàn tay nắm được một nhúm tóc rụng.
……
Hồi làm hoạ sĩ ngày nào cũng thức đêm mà còn chưa có vấn đề gì về tóc, bây giờ vào phó bản trò chơi lại có nguy cơ hói đầu, Trần Thải Tinh chảy