Editor: Nghi
Trần Thải Tinh đứng trên con đường cổ đại phồn hoa ngẩng đầu nhìn trời kêu gọi sự yêu thương.
Cũng không biết là ba ba Thiên Đạo có nghe được hay không.
Thẩm Tĩnh đi ở phía trước đã được một đoạn dài rồi mà không thấy Nguyên tỷ tỷ, quay đầu thì thấy Nguyên tỷ tỷ đang đứng một mình, ngẩn người, đành đi trở lại, “Nguyên tỷ tỷ, sao thế?”
‘Nhóc đi tìm lão Trình trước đi, cẩn thận chút.’ Trần Thải Tinh dùng thần thức giao lưu với Haruhi. Ngoài mặt lại che ngực, miễn cưỡng cười nói: “Đột nhiên ngực thấy hơi khó chịu.”
“Nguyên tỷ tỷ không sao chứ?”
Nguyên trà xanh diễn một vai nhu nhược, lắc đầu nói: “Không sao, về nghỉ ngơi thôi.”
“Đúng vậy, tỷ không thoải mái thì chúng ta về sớm một chút đi.” Thẩm Tĩnh đỡ Nguyên tỷ tỷ trở về khách điếm, còn đưa thẳng lên phòng, nhìn thấy trong phòng còn một đệ tử Ngoại môn, nói: “Nguyên tỷ tỷ hôm nay không khoẻ lắm, ngươi tới ngủ cùng với ta đi.”
Trần Thải Tinh cũng không từ chối, nói: “Cảm ơn Tiểu Tĩnh, ngươi thật tốt.” Rồi nói với em gái cùng phòng: “Thật ngại quá.”
Chuyện nhỏ thế này hai người cũng không để trong lòng, Thẩm Tĩnh đưa vị đệ tử kia đi, để cho Nguyên tỷ tỷ nghỉ ngơi sớm chút.
Nửa đêm.
Đêm nay Trần Thải Tinh không nhập định tu luyện, vẫn nằm trên giường, một lúc sau phát hiện hơi thở trong phòng hơi sai sai, cậu biết là lão Trình và Haruhi đến rồi.
Mở mắt ra thì nhìn thấy trong phòng nhiều thêm hai người.
“Lão Trình, cậu tu gì đấy?” Trần Thải Tinh ngồi dậy hỏi trước.
Trình Lập Phong trả lời dứt khoát, “Ma tu.”
Bộ dạng trước mắt của lão Trình là người trưởng thành, nhưng khí chất quanh người lại khác đi, trước kia cũng lạnh nhạt nhưng vẫn làm người ta có cảm giác đáng tin cậy, vừa thấy là biết một người rất ‘chính’, nhưng bây giờ lão Trình lại có vẻ hơi ‘tà’.
Chẳng trách.
“Tôi còn tưởng cậu thành đệ tử ở núi Bồng Lai.” Trần Thải Tinh nói ra suy nghĩ của mình về thế giới này, “Mục tiêu cao nhất hẳn là tu đến Đại Thừa kỳ rồi phi thăng, sau đó có thể ra ngoài.”
Toàn bộ Lăng Vân Phong có vẻ chỉ có ba người chơi, bao gồm cả cậu, số lượng như thế là quá ít. Bản chất các người chơi vẫn có quan hệ cạnh tranh, lúc trước Trần Thải Tinh nghĩ các người chơi có thể bị phân tán ra ở các môn phái khác.
Nhưng kết quả bây giờ, xem ra cậu nghĩ sai rồi, Đại Thừa rồi phi thăng không nhất thiết một hai phải tu đạo mới được, còn có các loại tu hành khác nữa.
“Lúc tôi vào, thiết lập thân thế là Ma Tôn, độ kiếp bị sét đánh, cửu tử nhất sinh, cố gắng lắm mới sống được.” Trình Lập Phong nói.
Trần Thải Tinh: “Vậy cảnh giới của cậu bây giờ là gì?”
“Nguyên Anh sơ kỳ.”
Nguyên Anh, Phản Hư, Đại Thừa, Tô Hương đang ở Phản Hư, đương nhiên là mỗi giai đoạn còn chia làm ba cấp là sơ, trung, hạ (hậu).
Cái này cũng mạnh hơn so với cậu phải khổ luyện lại từ đầu rồi.
“Người anh em, phú quý nhớ đừng quên.” Trần Thải Tinh nghèo khó hâm mộ nói.
Lão Trình nghiêm túc gật đầu.
Hai người nhanh chóng trao đổi tin tức bây giờ, Trần Thải Tinh nói hết mấy chỗ kì lạ của cái phó bản này, còn cả suy đoán Tô Hương là Tô Hương Hương, đội trưởng đội Hàm Hương ở Thành Hư Vô.
Trình Lập Phong nói ra suy nghĩ của mình, “Thế giới này đã 500 rồi cũng chưa từng có tu sĩ Nguyên Anh nào vượt qua được kỳ Phản Hư, thiết lập thân thế của tôi vốn là Nguyên Anh hậu kỳ độ kiếp Phản Hư, kết quả là không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải tôi đến sớm kịp thời chống đỡ thì bây giờ đã thần hồn câu diệt, tu vi cũng rớt xuống Nguyên Anh sơ kỳ.”
Tu vi càng đến hậu kỳ thì càng khó để tăng tiến, đừng thấy bọn họ đều đã đến Nguyên Anh, sơ kỳ và hậu kỳ có khác biệt rất lớn, nếu gặp phải bình cảnh thì tu vi sẽ ngừng lại, giai đoạn này có thể kéo dài mấy trăm năm.
“Là do Tô Hương bày trò à?” Tuy Trần Thải Tinh hỏi nhưng trong lòng đã khẳng định rồi.
Trình Lập Phong nói: “Cậu nhớ thế giới khăn đỏ không?”
“Xem ra là cố ý muốn loại bỏ chúng ta.” Trần Thải Tinh biết lão Trình đang nghĩ gì.
Một cái phó bản lại bị người chơi nhúng tay can thiệp quá nhiều, nhưng trò chơi lại không phải chết, đương nhiên sẽ mượn tay người chơi khác để ‘bình định’ đưa nó về trạng thái cân bằng, bây giờ xem ra là Tô Hương lợi dụng đạo cụ kéo bọn họ vào, trò chơi chỉ thuận theo ý Tô Hương mà thôi.
Người chơi bình thường rất khó thu phục Tô Hương, bằng không thì cũng sẽ không thể nào mà đã 500 năm rồi không xuất hiện tu sĩ Phản Hư nào, Trần Thải Tinh thân là boss mới, mấy chuyện khác thì không dám nói, cũng không phải cậu chảnh, cậu cảm thấy mình mang đầy hack có thể thử một lần. Thử một lần đã là cách nói rất khiêm tốn rồi.
“Tôi cảm thấy tôi có thể là con trai cưng của ba ba Thiên Đạo.” Trần Thải Tinh nghĩ thông thì quăng bom.
Cái gọi là nhớ mãi không quên tất có tiếng vọng, lời đồn nói nhiều sẽ thành thật.
Trình Lập Phong nhìn Trần Thải Tinh, im lặng, “Không phải là con gái cưng à?”
Trần Thải Tinh: …
Lão Trình, cậu quả nhiên là mặt lạnh muộn tao.
Con gái cưng thì con gái cưng, chỉ cần có ba ba Thiên Đạo yêu thương thì Nguyên tỷ cần tiết tháo làm mịa gì nữa?!
Trình Lập Phong là ma tu Nguyên Anh sơ kỳ, phòng được bày trí kết giới để bọn họ dễ dàng nói chuyện. Nói xong chuyện chính, Trần Thải Tinh nhìn Haruhi, dặn dò nói: “Thế giới này để Haruhi đi theo cậu đi, tôi tu chính đạo, Haruhi dùng quỷ thể không thể thoải mái đi lại, dễ bị phát hiện, cả ngày ngồi buồn trong ô vuông tối đen. Haruhi, nhóc thấy thế nào?”
Nếu Haruhi không muốn thì Trần Thải Tinh cũng sẽ không miễn cưỡng.
Nguyên Haruhi thấy hơi do dự, nhóc vẫn muốn bảo vệ chủ nhân, nhóc là một thức thần mà lại không chịu làm bạn bên người chủ nhân là buông lơi nhiệm vụ, nhưng bây giờ nhóc vô dụng như thế, ở lại cũng chỉ có thể kéo chân sau của chủ nhân thôi.
“Tôi là ma tu, hẳn là chỗ tôi cũng có tâm pháp quỷ tu, nếu Haruhi muốn tu luyện thì tôi đi tìm mấy quyển.” Trình Lập Phong mở miệng.
Lần này Nguyên Haruhi không do dự, nhóc muốn mạnh lên, nhóc muốn vào lúc chủ nhân cần thì có thể sử dụng mình, không muốn cứ mãi làm một phế vật kéo chủ nhân lùi về sau.
Trần Thải Tinh thấy Haruhi đồng ý thì nói: “Có chuyện gì thì dùng thần thức liên lạc với tôi.”
Như thế là tốt nhất, giữa cậu và lão Trình cũng có người chuyển lời, có tin tức gì mới cũng tiện thông báo.
Trình Lập Phong đưa Nguyên Haruhi đi.
Ngày hôm sau tiếp tục lên đường.
Cứ liên tục bôn ba như thế, giữa đường còn xảy ra một chuyện, lúc bọn họ dừng ở một trấn nhỏ để nghỉ ngơi, có một người dân bình thường bày sạp, không biết tại sao lại chọc đến tiên tử Lăng Mai Phong, đối phương diệt luôn chủ quán.
“Ánh mắt của hắn làm ta không thích.” Giọng nói của nữ tiên tử lãnh đạm, cao cao tại thượng.
Thế giới tu chân, cường giả vi tôn, dân thường bá tánh trong mắt người tu chân chỉ giống con kiến chạy qua đường mà thôi.
“Nguyên tỷ tỷ, tỷ sao thế?” Thẩm Tĩnh thấy Nguyên tỷ tỷ không nói lời nào, còn tưởng ngực lại khó chịu, vội nói: “Ta lấy thuốc cho tỷ.”
Trần Thải Tinh hỏi: “Vị chủ quán kia chết rồi, ngươi nghĩ thế nào?”
“Vì sao phải nghĩ?” Giọng điệu của Thẩm Tĩnh tỏ vẻ khó hiểu, chỉ là một con kiến thôi mà?
Trần Thải Tinh không thánh mẫu, nhưng chuyện hôm nay là giết chóc bừa bãi người vô tội, vị chủ quán kia cùng lắm chỉ nhìn tiên tử Lăng Mai Phong thêm vài lần, vậy mà mất luôn cả mạng. Cái này làm cho nhận thức của cậu về thế giới tu chân bị đập đi xây lại lần nữa.
Đó là Nguyên tỷ phải mạnh lên.
Dỗ Thẩm Tĩnh đi, Trần Thải Tinh dành thời gian ra ngoài một chuyến, tìm được người nhà của chủ quán kia. Mẹ con nhà họ khóc ngất mấy lần, nhưng nhìn thấy Trần Thải Tinh ăn mặc không giống người thường thì lập tức thu lại tiếng khóc, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, run bần bật xin tha, ngay cả dũng khí lấy lại công đạo cho chồng, cho cha mình cũng không còn.
Không phải là hai người không muốn, mà là đứng trước kẻ có thực lực cách mình quá xa như thế, việc có thể làm chỉ có xin tha và né tránh.
Trần Thải Tinh không muốn nói nhiều, đặt một túi vàng trước mặt mẹ con nhà kia, sau đó xoay người rời đi.
Chiến trường của các người chơi ở thế giới này là giữa những kẻ tu chân, nhưng người thường cũng là một tồn tại chân thật.
“Cảm ơn, cảm ơn tiên tử.”
“Mau dập đầu.”
Hai mẹ con quỳ xuống đất dập đầu, nâng túi vàng trong tay khóc lớn, vốn thấy chồng mình đã chết, chẳng thế kiếm ra tiền, không còn đường sống nữa, người mẹ đã muốn dùng dây thừng treo cổ luôn cho xong, nhưng bây giờ thì …
Đường đi tiếp theo rất thuận lợi, những nơi mà Lăng Vân Phong đi đến, bá tánh ở các thành trấn nhỏ đều cố né tránh, có nơi còn có quan viên nhường đình viện hậu trạch cho các tiên tử nghỉ ngơi nữa.
Còn chưa thành thần, tu vi cao nhất cũng chỉ Kim Đan, nhưng trong mắt những người phàm này lại là thần tiên.
“Đến rồi.”
Bay suốt một tháng, mấy ngày cuối cùng lên đường bất kể ngày đêm, cuối cùng cũng đến nơi, đám đệ tử mới đều tò mò nhìn xung quanh, nhất là Thẩm Tĩnh, duỗi cổ nhìn về phía xa, vội nói: “Đây là Côn Luân giới ạ?” Trong giọng điệu không giấu được vẻ thất vọng.
Những đệ tử khác cũng vậy, nhưng lại không dám nói ra, chỉ là cao hơn, rộng hơn Lăng Vân Phong của bọn họ một chút thôi.
“Chỉ vừa đến phần ngoài của Côn Luân giới mà thôi.” Sư phụ của Thẩm Tĩnh rất ôn hoà, cười nói: “Bay thêm ba ngày nữa, đến lúc đó hẵn nói.”
“Đây chỉ mới là phía ngoài?”
Mọi người đều kinh ngạc cảm thán.
Linh khí phong phú như thế, một nơi núi cao ngời ngợi thế này chỉ mới là phần ngoài? Trong nháy mắt mọi người đều tràn ngập chờ mong và tò mò với Côn Luân giới.
Ba ngày sau.
Tất cả đệ tử mới không dám nhìn xung quanh hay nói chuyện lớn tiếng, quá lớn, quá uy nghiêm, họ đã bay ba ngày, trong Côn Luân giới không có một thành trấn hay một bá tánh bình thường nào, trong khu vực của Lăng Vân Phong còn cho phép người thường sinh sống, trồng trọt.
Một nơi được trời ưu ái, chung linh dục tú như thế đều là nơi sinh sống của các vị tiên tử Côn Luân giới.
“Sư phụ, nơi này có bao nhiêu vị chân nhân tiên tử?”
“Chưa đến trăm vị.”
!!!
Côn Luân giới rộng hơn trăm vạn dặm thế này mà có không đến trăm người ở.
Quá xa xỉ.
Chưa vào đến nơi mà các đệ tử Lăng Vân Phong lập tức trở thành nhà quê lên thành phố, vốn đang cảm thấy mình là con cưng của trời, đệ tử Nội môn có thiên phú hơi tốt bình thường đều khinh thường đệ tử Ngoại môn, bây giờ cũng không dám cao giọng, quy củ ngoan ngoãn như chim cút.
Ra oai phủ đầu lợi hại đấy.
Mạnh hơn còn ở phía sau, chủ phong của Côn Luân giới rất cao, tu vi không đến Ngưng Mạch kỳ thì không thể dùng pháp thuật để bay lên, cho nên các đệ tử bình thường phải tự leo lên, leo từng bước một.
“Nguyên tỷ tỷ, ta còn chưa thấy được đỉnh núi nữa.” Thẩm Tĩnh sắp phát khóc.
Lại còn nói không thể dùng pháp thuật, cũng như nói dùng thân thể người thường bò lên, chỉ khổ cho đám đệ tử mới thôi.
“Nói ít lại để giữ thể lực, đi thôi.” Trần Thải Tinh vỗ bả vai Thẩm Tĩnh.
Núi chưa được khai phá, đỉnh núi chìm trong mây mù, rất khó đi, leo được một nửa, phía trước là đường cùng, có tiên tử Côn Luân giới xuất hiện cắt một đường tạo thành thang trời để bọn họ có đường để đi.
Trần Thải Tinh đi không nhanh không chậm, xen lẫn ở chính giữa, trước mặt sau lưng đều có người, vốn là ăn mặc phục sức thống nhất, nữ thì tiên khí bay bay, thanh khiết đáng yêu, nam thì đoan trang hữu lễ, bây giờ tất cả đều mồ hôi đầy đầu, sợi tóc dính vào mặt, chật vật vô cùng. Cậu còn đỡ, không mệt lắm, hơn nữa tóc trên đầu cũng chẳng dài mấy, không có tóc thì không cần sợ bù xù.
“Phù — bây giờ ta bắt đầu hâm mộ tỷ không có tóc rồi đấy.” Thẩm Tĩnh xoa mặt, tóc bết dính làm khó chịu muốn chết.
Trần Thải Tinh: Không biết phải nói gì mới được đây.
Leo mất hai ngày một đêm, cuối cùng cũng đến rồi, mọi người còn chưa kịp hít thở thì nghe vị tiên tử xinh đẹp kia nói: “Các ngươi nghỉ ngơi ở Quảng Nguyên Điện, ba tháng sau bắt đầu cuộc tỉ thí, trong khoảng thời gian này không được chạy loạn.”
“Dạ.”
Dưới một loạt phủ đầu liên hoàn, đệ tử Lăng Vân Phong nào có còn ai dám nói nhảm thêm nữa, ngoan ngoãn đi theo vào phòng theo sắp xếp. Nơi này rất lớn, sương mù bay bay, toát ra vẻ tiên khí ngời ngời, cung điện to lớn, bậc thang đều xây bằng ngọc thạch giống như tiên cảnh vậy.
Mỗi người một gian phòng.
Trần Thải Tinh bị xếp vào một căn phòng nhỏ cấp thấp, mỗi ngày có phát Tích Cốc Đan. Mấy ngày sau, Thẩm Tĩnh tìm đến nghẹn họng trân trối nói ra tin tức mấy ngày nay mình nghe được, cái gì mà nơi bọn họ ở Quảng Nguyên Điện là đại điện cấp thấp nhất, Côn Luân giới chia làm Cửu Trọng Thiên, Tô Hương tiên nhân ở tầng thứ chín.
“Tầng thứ chín? Vậy lão tổ ở đâu?”
“Lão tổ gì? Ầu, tỷ nói là Côn Luân Lão tổ hả?” Thẩm Tĩnh thì thầm: “Ta mới nghe được, mọi người trên Côn Luân đều rất sợ hãi lão tổ, tránh còn không kịp, nghe nói hắn ở Tuyệt Tình Nhai bên ngoài Cửu Trọng Thiên.”
Tuyệt Tình Nhai???
Trần Thải Tinh hơi nghi ngờ vị lão tổ này có phải là Nguyên Cửu Vạn hay không.
Qua thêm nửa tháng nữa, đệ tử Bồng Lai Sơn cũng đến rồi, ở đại điện bên cạnh, cứ cách mấy ngày là Thẩm Tĩnh phải báo cáo lại đệ tử Bồng Lai có vị nào anh tuấn, vị nào thiên phú tốt, lại còn nói: “Bồng Lai Sơn không hổ là môn phái lớn sánh ngang với Côn Luân Giới, các sư huynh có thiên