Editor: Xoài
“Có quỷ, thật sự có quỷ.”
Sợ mọi người có thể không tin, hai newbie run run nhấn mạnh lại nhiều lần. Tuy nhiên các cô quá hoảng loạn, Trần Thải Tinh mới vừa thấy qua quỷ, Gia Đề lại là trực tiếp mở miệng:”Đã sớm nói trong núi không sạch sẽ, ban đêm càng dễ dàng trêu chọc trúng mấy thứ bẩn thỉu.”
“Uhuhu!” Một cô gái trong đó nghe được, gào khóc lên, lớn giọng oán trách nói: “Anh tại sao không nói sớm, các người tại sao không nói sớm cho chúng tôi, Lỵ Lỵ chết, Lỵ Lỵ bị quỷ hại chết rồi.”
Trần Thải Tinh hiểu cảm giác đau đớn khi newbie thấy bạn mình chết đi, nhưng chuyện này chỉ có thể một mực trách trò chơi, ai cũng không có lỗi. Mỗi người đều chỉ có một mạng, mấy người thấy quan tài mới đổ lệ, người khác nói cũng không thèm nghe.
“Ta nói rồi.” Gia Đề thiếu kiên nhẫn ngồi bên bàn, phả ra khói thuốc.
Cô gái thút tha thút thít đáp lại, dáng vẻ ngơ ngác, hẳn là đang nhớ đến mấy câu nói mà Gia Đê nói đến lúc trưa, Lý Hiên lại còn nói cho các cô biết núi cao như vậy, không thể rời đi.
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Trần Thải Tinh hỏi một cô gái có vẻ lý trí.
“Mọi người đi theo sau tôi, tôi, Lỵ Lỵ cùng Tử Hàm định tìm đường trở về, đi thật lâu dọc theo con đường mòn kia, sau đó thì không có đường nữa. Lỵ Lỵ nhớ tới trong núi có sói, sợ hãi cùng chúng tôi nói trở về thôn trước, cô ấy có tiền, có thể mời thôn dân đưa chúng tôi trở về, chúng tôi dọc theo đường quay lại, nhưng lại không tìm được đường trở về, luôn luôn lòng vòng tại chỗ. Trời tối quá, chúng tôi rất sợ, lúc này Tử Hàm nói thấy có người dưới cái cây lớn trước mặt, muốn đi hỏi đường một chút.”
Khỏi phải nói, người kia chính là quỷ.
“Cô ta, cô ta không phải là người, đầu tiên là nắm lấy cánh tay Tử Hàm, nói đừng trở lại, vừa nói, vừa nói thì toàn bộ da đã rớt xuống, máu thịt be bét kêu trả lại da cho cô ta, chúng tôi đi giúp Tử Hàm, rồi Lỵ Lỵ bị tóm lấy, Lỵ Lỵ vì cứu Tử Hàm bị tóm lấy, chúng tôi một đường chạy, một đường chạy, tiến vào làng gõ cửa từng nhà, nhưng đều không có người để ý đến chúng tôi…”
Cô gái nhớ lại, cực độ sợ hãi, nói đứt quãng, lộn xộn. Trần Thải Tinh lại chú ý tới cha con Gia Đề, lúc nói đến trả lại da cho cô ta, sắc mặt ba người khó coi, đặc biệt là người con út có thể xem là cực kỳ thống khổ.
Ba người, người đã chết gọi Lỵ Lỵ, người gào khóc than vãn chính là Tử Hàm.
“Cô tên gì?”
“Mai, Mai Thanh.”
Trần Thải Tinh nói: “Mai Thanh, không sao rồi, các cô đã tới nơi an toàn.”
“Không sao rồi, đã an toàn, Tử Hàm chúng ta đã tới nơi.” Mai Thanh lẩm bẩm nói rồi khóc lên, biểu hiện trên mặt vừa cao hứng lại sợ sệt.
Gia Đề đã nhịn không nổi nữa, mặt tối sầm lại nói: “Làm loạn hết cả buổi tối, mau đi ngủ nhanh lên.” Xong thì trở về phòng. Hắn vừa đi, hai người con trai cũng rời đi.
Nguyên Cửu Vạn ngáp một cái, Trần Thải Tinh thấy thế cũng không ở lại nữa, cậu phát hiện ban đêm có thể an toàn nhất là đi ngủ, ở trong trò chơi buổi tối dễ dàng đụng phải mấy thứ này nọ.
Thiệt là dằn vặt người khác, thật vất vả ủ ấm chăn mà giờ lại không còn, ổ chăn đã lạnh ngắt.
Nguyên Cửu Vạn tự giác lăn tới trong lồng ngực Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh vì lạnh có chút run cầm cập, trong lồng ngực có một thân thể ấm áp thiệt là dễ chịu, ôm ôm không khỏi cảm thán: “Tiểu Cửu thật ấm. Ngoan, đi ngủ đi.”
Một đêm bình yên.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, gà nhà hàng xóm đã gáy lên. Trần Thải Tinh bị đánh thức tỉnh, Nguyên Cửu Vạn một đầu tóc xoăn, mắt lim dim buồn ngủ nằm trên giường, nhìn rất đáng yêu, Trần Thải Tinh nhịn không được lập tức xoa nhẹ đầu tóc xoăn.
“Anh.” Nguyên Cửu Vạn âm thanh mơ hồ mang theo vẻ đáng yêu.
Trần Thải Tinh xoa tóc xoăn, tận tụy đóng vai một cô gái có thai, ngả ngớn nói: “Tiểu Cửu ngoan, phải gọi chị nha.”
Nguyên Cửu Vạn:…
Hai người một trước một sau xuống lầu, Nguyên Cửu Vạn khóe miệng ngậm ý cười nhìn bóng lưng người trước mặt, thực sự là đáng yêu. Tuy nhiên, hắn nếu mà biết thai là thật, mà không phải bụng bia còn có thể vui vẻ như vậy được sao?
Bàn bát tiên ở gian nhà chính đã ngồi đủ người, ba người Lý Hiên ở nhà hàng xóm và Lưu Sa Sa cũng tới. Trải qua một đêm, hai người Mai Thanh không ngủ, thần sắc tiều tụy, vành mắt đen như gấu trúc, kể lại mọi thứ lần nữa. Lư Châu trầm mặc ngồi ở một bên, nhìn kỹ mới thấy chân cô đang run rầy.
“Nguyên Tinh, cô dậy rồi, tối hôm qua ngủ được không?” Lý Hiên nhìn thấy cậu, đứng lên chào, hỏi thăm sức khỏe.
Trần thải tinh sờ bụng một cái, mặt đắm chìm trong hạnh phúc của một người mẹ, khẽ mỉm cười nói: “Khá tốt, chính là con của tôi vẫn luôn động, tôi có chút nhớ ba của nó.”
Lý Hiên mặt cứng đờ, Hạ Đình hì hì nở nụ cười.
“Ngồi xuống đi, mọi người đều đến đông đủ, vừa vặn trò chuyện, sau này nếu ai mất mạng, cũng đừng nói chúng tôi không nhắc nhở mọi người.” Hạ Đình cười xong mở miệng nói.
Trần Thải Tinh khuyên nhủ được một người theo đuổi cậu hãy từ bỏ, xúc động cảm thấy mình thật là một cô nương tốt. Vì vậy cô nương tốt Trần Thải Tinh dắt Nguyên Cửu Vạn đi sân sau rửa mặt, gặp được con trai út của Gia Đề, đối phương nhìn cậu một cái, nói: “Phòng bếp có nấu nước nóng, ngươi đừng tắm nước lạnh.”
Nếu không phải cậu bé này còn nhỏ, ánh mắt chính trực, Trần Thải Tinh cũng hoài nghi mình đang cầm kịch bản của Mary Sue diễn phụ nữ có thai “Cám ơn, chị tên Nguyên Tinh, em tên gì?”
“Tô Nhạc.”
Trần Thải Tinh sờ bụng, lại nói một tiếng cảm ơn, sau đó phóng lao theo lao, yểu điệu nói: “Tô nhạc, phòng trên lầu chăn quá ẩm ướt, chị muốn tìm một một nơi phơi chăn.”
“Một hồi nữa tôi sẽ phơi giúp chị.”
“Cảm ơn rất nhiều. Chị đang có thai, bụng lớn như thế này đi nơi nào cũng không tiện, thật may gặp được ba cha con em đều là người tốt.” Trần Thải Tinh phát thẻ người tốt, chú ý đến Tô Nhạc sau khi nghe xong bỗng im lặng, lần này không nói thêm lời gì nữa đi làm việc.
Trần thải tinh vừa giúp Tiểu Cửu lau mặt, vừa muốn nói chuyện. Còn có chuyện đang cần xác định.
Hai người sau khi rửa mặt xong, trên bàn bát tiên ở gian nhà chính, cô gái tên Tử Hàm vừa khóc vừa tức giận hỏi: “... Tại sao chọn chúng tôi, tại sao hết lần này tới lần khác chọn chúng tôi, tôi không nghĩ chơi trò chơi, tôi không nghĩ! Cái trò chơi rác rưởi này, đi chết đi, chết đi!”
“Cô phải là