Editor: Xoài
Mẹ Tang Ba khóc lóc đầy đau thương, quỳ xuống nói nếu bọn họ không giúp thì không chịu đứng dậy, lúc trước chuyện của A Hương không phải là bọn họ không giúp, mà là trong thôn quyết định…
“Đủ rồi.” Tô Nhạc nắm chặt nắm đấm quát bảo dừng lại.
Mẹ Tang Ba bị dọa sợ, không dám nói chuyện của A Hương nữa, bắt đầu đứng lên khóc sướt mướt, vừa khóc vừa than Tang Ba số khổ, chết đi mà không để lại một đứa con nối dõi tông đường. Vợ Tang Ba vẻ mặt đau buồn đứng ở bên cạnh nghe được, ánh mắt hiện lên một chút yếu ớt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, vẫn còn Hoa Hoa…”
“Hoa Hoa là con gái thì làm sao mà nối dõi tông đường.” Mẹ Tang Ba vừa nói vừa gào khóc, oán trách con dâu: “Bỏ ra một đống tiền mang cô về đây, cô ngay cả sinh một thằng con cho Tang Ba nối dõi tông đường cũng không làm được, mang cô về đây đúng là chả có ích lợi gì.”
Bộ dáng muốn đánh người con dâu.
“Đủ rồi, tôi cùng Tô Nhạc sẽ đi.” Tô Đạt vẫn luôn trầm mặc nói.
Mẹ Tang Ba vội vàng đứng dậy, cao hứng nói: “Quá tốt rồi, mấy đứa nhớ tới vào lúc bảy giờ tối. Cô còn không mau đi! Ở đây sửng sốt cái gì, nhanh trở về chuẩn bị hậu sự cho Tang Ba.”
Hai người đi xa rồi, vẫn còn có thể nghe được tiếng mẹ Tang Ba hùng hùng hổ hổ lên giọng mắng nhiếc con dâu.
Trần Thải Tinh nghe được từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh như băng, cậu trước giờ coi nơi này là trò chơi, nhân vật đều là NPC, nhưng có thể, tất cả mọi người trong thôn này là người sống, thời điểm nhắc tới con gái cô vẻ mặt cô con dâu chết lặng, mang theo ánh mắt cầu cứu, có lẽ vì cô quá yếu đuối và bạc nhược.
Sống trong hoàn cảnh như thế này, Trần Thải Tinh không biết cô gái được mua về này có hay không bị hoàn cảnh xung quanh đồng hóa.
Cuối cùng biến thành giống như bà lão kia.
Điều này không phải là không có khả năng.
Một môi trường mục nát như thế này, cần phải phá bỏ hết mọi định kiến và trói buộc, rót vào luồng hi vọng mới.
Trần Thải Tinh đại khái cũng biết phải làm gì, nhưng mà trước tiên cậu muốn tìm ra tổ tiên của cô gái bị lột da làm đèn lồng.
Tổ tiên của nhà ai mà lại muốn đi lột da của đời sau?
Loại tổ tiên phiền toái này nên đập cho một cái để mà giải quyết hết mọi thứ.
“Chú Gia Đề, mượn đèn lồng là chuyện gì vậy?” Trần Thải Tinh giả làm một bộ dáng tò mò hỏi. Cậu phát hiện hai anh em Tô Nhạc và Tô Đạt rất nhạy cảm với chuyện đèn lồng, không nhất định sẽ nói cho cậu.
Gia Đề lại không giống vậy, hắn là người dẫn đường, thái độ vừa mới phức tạp lại bắt đầu xoắn xuýt.
Quả nhiên, Gia Đề đầu tiên là nhìn cậu một cái, không muốn nói nhiều, nhưng vẫn nói, “Đèn lồng được treo trên xà ngang ở từ đường, nếu có ai trong thôn chết đi, buổi tối phải đi vào từ đường tìm tổ tiên mượn đèn lồng. Đèn lồng có thể bảo vệ linh hồn, giúp cho người chết tìm được đường đầu thai, không có đèn lồng chỉ đường, linh hồn sẽ đi lạc, đến lúc đó sẽ hồn phi phách tán.”
“Người nào đã nói đèn lồng có thể chỉ đường cho linh hồn vậy?” Trong giọng Trần Thải Tinh mang theo khinh thường, phát sáng hào quang sinh viên trí tuệ, nói như đóng đinh, khẳng định: “Nhân quả luân hồi, quả báo đến thì khó thoát. Khi còn sống hại người, sau khi chết căn bản không cần đèn lồng gì đó dẫn đường, quỷ sai hận không thể trực tiếp bắt người đi xuống địa ngục.”
Trần Thải Tinh ngược lại muốn nói tiếp đến sự phát triển của khoa học kỹ thuật, nhưng đến một cái thế giới có quỷ, thôn dân ở đây bị chế độ phong kiến tẩy não mà lớn lên, ăn sâu vào tư tưởng, chưa từng được tiếp thu giáo dục, thà trực tiếp sử dụng bạo lực còn hơn là giảng giải kiến thức khoa học cho bọn họ nghe.
Tổ tiên các ngươi lợi hại, nhưng có thứ còn lợi hại hơn. Quỷ có thể so sánh với thần sao?
“Không cần dùng đèn lồng?” Tô Nhạc đột nhiên chen vào nói.
Trần Thải Tinh có lý chẳng sợ gật đầu, khinh miệt nói: “Tôi có thể chưa từng nghe nói đèn lồng có thể bảo vệ người chết. Nhưng người chết rồi thì sẽ có quỷ dẫn đường đến địa ngục, khi còn sống làm chuyện gì tốt chuyện gì xấu, Diêm Vương nhất định biết, đến lúc đó, người tốt được đầu thai, còn người xấu bị trừng phạt.”
“Có quỷ dẫn đường cho linh hồn, cần gì phải dùng đèn lồng nữa?” Khuôn mặt Trần Thải Tinh thể hiện thái độ mấy người cũng quá chi là lạc hậu.
Hai anh em Tô Nhạc Tô Đạt nghe xong, không thể tin được hoảng hốt, lại bắt đầu xoắn xuýt. Trần Thải Tinh nghĩ đến A Hương, biết hai anh em đau khổ vì cái gì, nếu đèn lồng là vô dụng, chị của bọn họ chính là chết vô ích.
Bị đám thôn dân ngu muội cùng bọn họ hại chết.
“Đừng nói gì nữa.” Gia Đề liếc nhìn hai người con trai, nói: “Thôn chúng ta trăm năm qua đều có làm đèn lồng, cùng mọi người ở bên ngoài không giống nhau.”
Trần Thải Tinh ngoan ngoãn không nói nữa, chẳng qua là trên mặt không tình nguyện, còn bĩu môi.
Nguyên Cửu Vạn gò má sưng lên, nhịn cười. Tinh Tinh miệng nói phét lừa người cũng rất đáng yêu.
Gia Đề không tin, nhưng ánh mắt lại vô tình lảng tránh. Trần Thải Tinh nghĩ trong đầu, tổ tiên người ta trăm năm tẩy não, cậu mới làm một lần, mà có thể gõ ra một cái khe hở thì cũng tốt rồi.
Cũng nhờ hai anh em Tô Nhạc, Tô Đạt đối với chị mình tình cảm sâu đậm, cảm xúc đau khổ giãy dụa của bọn họ nói rõ ra là còn có thể cứu.
“Buổi tối mọi người muốn đi mượn đèn lồng? Vừa vặn tôi cũng muốn đi va chạm xã hội, xem một chút, đèn lồng của mọi người là như thế nào.” Trần Thải Tinh xem thường nói.
Tô Nhạc vẫn còn hoảng hốt, Tô Đạt thì lắc đầu nói: “Đã từng hỏi tổ tiên rồi, chỉ có thể tìm những người trẻ tuổi khỏe mạnh, nếu không sẽ có chuyện xảy ra. Cô đang mang thai, phụ nữ âm khí lại dồi dào, không thể đi được.”
Trần Thải Tinh dựa vào cái bụng này mà hết ăn lại uống, vào lúc này chỉ muốn khóc.
Mọi người ngược lại là phải mở mắt ra xem sức khỏe của cậu, có thể đạt loại A, tinh lực rất dồi dào.
“Tôi lại không hại người, không sợ những thứ này.” Trần Thải Tinh không quên vào lúc nào cũng phải tẩy não hai anh em, “Chúng tôi bên ngoài có vài câu nói, con người không làm chuyện gì trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Tôi là một cô nương hiền lành, sẽ có công đức phù hộ.”
“Công đức?” Tô Nhạc lộp bộp hỏi.
Trần Thải Tinh khẽ mỉm cười, giả làm một bộ Thánh mẫu lừa gạt nói, “Chỉ cần làm nhiều chuyện tốt, thì có thần phật phù hộ. Không tin, tôi tối nay đi cùng mọi người thì mọi người sẽ tin.” Trong túi cậu vẫn còn một tấm bình an phù.
Không vào hang cọp, thì làm sao tra ra manh mối về cái vị tổ tiên gì đó.
“Chị, em cũng đi.” Nguyên Cửu Vạn vỗ ngực, nói: “Em phải bảo vệ chị.”
Trần Thải Tinh không có xoắn xuýt, đồng ý.
Tô Đạt định khuyên