Editor: Đào Đào
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Trông thấy người chơi bị truyền nhiễm, NPC bỗng trở nên hung dữ, miệng không ngừng mắng nhiếc. Đám newbie chẳng biết phải làm sao, động lòng thương cảm nên đành can đảm nói:”Sao ông lại mắng người ta, hiện giờ anh ấy rất là khó chịu. Có nước không? Anh ấy muốn uống nước”.
“Đừng lại gần”, NPC lớn tiếng quát, ngăn cản không cho đám người chơi tiến lên kiểm tra.
Có một nữ newbie đứng ra nói:”Sao ông lại có thể như vậy, mặc kệ đây là nơi nào, mặc kệ các người đã dùng biện pháp gì lừa chúng tôi tới đây, tạm thời không quan trọng, hiện anh ấy cảm thấy không khỏe, còn khó thở nữa, một mạng người ngay trước mắt, không ai đứng ra giúp anh ấy hay sao, các người thật vô cảm.
“Trước khi hiểu rõ tình hình, tôi khuyên các vị đừng vội vàng lại gần”. Có một người chơi nam nói.
Trần Thải Tinh ngó sang, đối phương là một tên béo, khoảng chừng 27 28 tuổi, coi như cũng bình tĩnh tự tin, hẳn là một oldbie. Cậu cụp mi, phát hiện có một thanh niên đứng cạnh tên béo kia, đang nhìn cậu với ánh mắt tìm tòi đánh giá, tầm mắt đụng phải, Trần Thái Tinh trưng lên một nụ cười thỏ con ngây thơ.
Có lẽ người kia cũng không ngờ cậu là một thiếu nữ điềm đạm đáng yêu vô hại như vậy, giật mình sửng sốt.
“Đã không đi cứu còn cản không cho người khác cứu, thật là vô cảm quá đỗi”. Cô nàng kia chỉ trích tên béo.
Tuy nhiên, lại chẳng có ai dám tiến lên phía trước. Cho dù là newbie cũng cảm nhận được bầu không khí nơi này quá lạ.
NPC mang mặt nạ mỏ chim bước tới, người chơi nam bị truyền nhiễm cũng rất to con, hiện đang đổ mồ hôi ròng ròng, nom xem rất yếu ớt, hai gò má đỏ ửng, bị NPC xô một cái nhẹ đã ngã xuống đất. Lúc người chơi nữ đôi co với tên béo, NPC đã móc một con dao từ trong túi ra, lột bao da bên ngoài, phơi bày phần lưỡi dính thứ gì đó sềnh sệch, NPC cứ như là không nhìn thấy nó, dứt khoát huơ dao cắt mạnh vào cánh tay của người chơi nam.
Bắt đầu rút máu.
Trần Thải Tinh chợt nhớ ở châu Âu vào thời gian này, bị bệnh chỉ còn cách là rút máu, đã từng có một vị vua vì rút máu mà chết tươi.
“Này này, ông làm cái gì đó, dừng tay mau! Anh ta sẽ bị mất máu chết đó”. Người chơi nữ hô to.
“Câm mồm”. Tính tình NPC khá là nóng nảy, gã đứng dậy dùng gậy gõ gõ lên thân thể của người chơi nam.
Đây là nghi thức xua đuổi ma quỷ đang trú ngụ trong thân thể người chơi nam.
“Vị bác sĩ này”. Trần Thải Tinh ngăn cản bàn tay cầm gậy của NPC, trưng lên nụ cười vô hại, trợn mắt nói mò:”Trị liệu thành công rồi, tôi thấy anh ta đã khỏe hẳn”.
Mỏ chim bén ngót chỉa về phía Trần Thải Tinh, bốc lên một cơn lạnh thấu xương.
“Vậy chờ xem sao”. Qua một lúc lâu NPC mới nói.
Trần Thải Tinh rút tay về, cười cười, NPC này là người, thân thể có nhiệt độ.
“Cô thản nhiên để anh ta nằm trên đất không quan tâm tới hay sao?”. Người chơi nữ không hài lòng liếc Trần Thải Tinh trách móc.
Trần Thải Tinh vén vén tóc mai, yếu ớt nói:”Thân thể người ta yếu đuối, hệ miễn dịch kém, không dám tới gần”. Đôi mắt cong cong cười nhìn người chơi nữ:”Thiệt là ghen tị với chị gái đây, trông xem thật là khỏe khoắn”.
Người chơi nữ tức khắc tái mặt, khỏe khoắn cái bíp gì. Ả trà xanh này rõ ràng đang mắng cô mập.
“Cô!!!”
“Ọe … “
Cô nàng giận dữ lên, đang muốn đôi co với Trần Thải Tinh, bỗng dưng người chơi nam nằm trên đất cong người nôn ra máu, sau đó sắc mặt trắng nhớt, má và cánh tay tràn đầy chấm đỏ, nằm trên đất ọe không ngừng nghỉ, vươn tay chụp lấy cô nàng kia:” Cứu, cứu tôi, oẹ, khặc khụ khụ, cứu tôi”.
“A a a, anh tránh xa tôi ra đừng có mà lại gần tôi”. Cô nàng vừa thét vừa lùi ra sau.
Ngắn ngủi không có mấy phút người chơi nam đã tắt thở.
Đám newbie đều giật mình ngơ ngác. Cứ, cứ vậy không còn? Cô nàng mới né ra kia, bị dọa khóc:”Rốt cuộc các người muốn làm gì? Rốt cuộc đây là nơi nào? Sao đột nhiên lại chết? Thật tình tôi không cố ý, anh ta đột ngột tới gần làm tôi rất sợ, tôi không có cố ý mà”.
Tất cả oldbie mặt đăm chiêu, trong đám người chỉ có sắc mặt của Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn là không thay đổi gì mấy, không vui cũng không buồn.
Bản chất của thế giới game là trao tặng cho mọi người thêm một cơ hội sống.
Ở đây ai mà không có não, Trần Thải Tinh cũng không phải là đấng cứu thế, vắc-xin chỉ có tác dụng phòng ngừa, chưa tính cậu đều đã uống hết, chẳng cứu được ai nữa, chỉ có thể ngăn không cho NPC dằn vặt người chơi bị truyền nhiễm.
“Lại chết thêm một người”. NPC dùng mặt nạ mỏ chim liếc mọi người lom lom, giọng lạnh lẽo nói:”Thôi, giờ trước tiên dẫn các người về chỗ ở đã”.
“Thế còn cái xác kia?”. Có một người chơi cất tiếng hỏi.
NPC:”Sẽ có bác sĩ kéo đi thiêu”.
“Tôi không đi. Tôi không đi. Chẳng có đi chỗ nào hết. Tôi muốn về nhà!”. Newbie thấy có người chết, sợ hãi khóc lớn, bảo rằng dù thế nào cũng không đi theo NPC.
Oldbie không có khuyên, thậm chí trên mặt còn in đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Trần Thải Tinh nhìn cô nàng khóc lóc giãy nảy kia, cất giọng hỏi một câu vạn tiễn xuyên tim:”Cô biết đây là đâu sao? Cô biết về nhà bằng cách nào sao?”.
“Không, tôi không biết, còn cô có biết cách nào để về nhà không?”. Cô nàng ngậm nước mắt hỏi.
Trần Thải Tinh lắc đầu, “Tôi cũng không biết luôn”. Chẳng chờ cho cô nàng mắng mỏ, cậu liền quay đầu hỏi NPC:”Bác sĩ tên gì? Tôi tên là Nguyên Tinh, đây là em trai tôi Nguyên Cửu, cho hỏi nơi đây là đâu?”.
“Alexander, Florence”. NPC trả lời rất ngắn gọn.
Trần Thải Tinh nhớ tới thông tin mà mình search được, Florence là thành thị bị Đại dịch cái chết đen lây nhiễm nặng nhất.
“Nghe được không? Florence đấy, về nhà bằng cách nào thì tôi không biết, tự đi mà tra cứu.” Trần Thải Tinh xả một hơi vào cô nàng kia. Nhìn sắc trời sắp tối, liền nói: “Cảm ơn bác sĩ Alexander, tôi và em trai tàu xe cả ngày nay, giờ đã quá mệt mỏi, liệu không biết Bệnh viện chúng ta chừng nào thì nhóm bếp lò? Có bao cơm tối sao?”
Đám newbie khóc lóc đòi về nhà:???
Đong đầy nước mắt mịt mù cùng nỗi sợ hãi bàng hoàng.
Trần Thải Tinh cảm giác được, nhưng chẳng có ý định xen vào nữa. Cậu đã giúp tới bước đó rồi, vậy mà có người còn chưa nhận biết được sự quái lạ mà nằng nặc đòi về, vậy cứ đi thôi. Cậu dắt tay Tiểu Cửu đi cạnh Alexander, Nguyên Tinh – cống hiến hết mình cho sự nghiệp bác sĩ – game mode ON, hỏi: “Nơi này của chúng ta khoảng mấy giờ thì bắt đầu vào làm việc? Khi nào tan ca? Chừng nào mới không cần hỗ trợ nữa?”
“Không có khung giờ cụ thể. Ban ngày các người chia ra vào thành phố hoặc nông thôn để giúp đỡ chữa trị, và trước khi trời tối nhất định phải quay trở về bệnh viện. Còn kết thúc…” NPC dùng đôi mắt rỗng tuếch của mặt nạ nhìn Trần Thải Tinh, kèm theo đó là sự ác ý không thèm che giấu, “Khi nào bọn họ khỏe mạnh, là được rời đi.”
“Không có hạn chế thời gian.”
Đám oldbie tập thể nghẹn lời, tên béo cuống cuồng nói: “Sao lại không có thời gian hạn chế? Tại sao không có? Và bọn họ là ai?”
NPC gõ gõ gậy xuống đất, vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc, bâng quơ nói: “Vậy giao cho các người nhé, các vị bác sĩ, đến KTX rồi, có thể tự chọn gian phòng, tuy nhiên chỗ ở không nhiều, đành phải bốn người một phòng.”
Nhà một tầng, do ván gỗ ghép lại thành phòng, đẩy cửa ra, phía dưới là nền đất nện, hai bên đặt hai chiếc giường nhỏ, trãi lên một tấm nệm mỏng tang, màu vàng nhạt nhòa.
Trần Thải Tinh tin chắc tấm nệm kia màu nguyên bản vốn là màu trắng.
Điều kiện càng lúc càng kém dần đều, “Chẳng lẽ không có Thế giới nào xa hoa cả hay sao.” Trần Thải Tinh lầu bầu than thở.
“Giờ cơm đã qua, một chốc tôi sẽ bảo y tá đem tới một ít bánh mì. Được rồi, các vị mau chóng nghỉ ngơi đi, nhớ cho kỹ là buổi tối không nên đi ra ngoài, ban đêm chẳng được an toàn cho lắm.”
NPC dứt lời liền đi.
Đám newbie cũng theo chân lại đây, chẳng ma nào dám bỏ đi, đang tụm năm tụm ba bàn tán hoặc rấm rứt khóc, có người còn ngơ ngác hỏi những vấn đề tầm thường như đây rốt cuộc là chỗ nào, vì sao lại tới chỗ này vân vân và mây mây.
Trần Thải Tinh chẳng có hứng thú làm phụ đạo viên phổ cập giáo dục cho bọn họ, dắt tay Tiểu Cửu dạo quanh một vòng, giữa một đám nệm vàng ố và đống đất nền đầy bụi bẩn, chọn được một căn khá là sạch sẽ.
“Tối nay tạm vậy đi, mai lại mua thêm một ít đồ đạc nữa.” Mùi vị xung quanh làm cho dạ dày của cậu quặn lên như muốn ói.
Nguyên Cửu Vạn mở cửa sổ, “Chị thử thử hít thở một chút không khí bên ngoài xem, có đỡ hơn không ạ?”
Trần Thải Tinh không giải thích nổi mà chợt nhớ tới cái cảnh Lưu Sa Sa ôm cái bình đựng da hít lấy hít để, tức khắc nín thở. Nguyên Cửu Vạn:???
“Mặt chị đỏ ơi là đỏ luôn.”
Mặc kệ bên ngoài la hét ỏm tỏi, chẳng có oldbie nào muốn làm người chỉ dẫn, từng người từng người đi chọn phòng, đám newbie chẳng thể làm gì khác hơn là tụm lại một cục.
“… Không có khó chịu, em sờ thử là biết liền nè.” Trần Thải Tinh chẳng chống cự nổi việc Tiểu Cửu đưa tay muốn sờ má cậu xem có bị bệnh hay không, “Đấy, chẳng có bị gì cả ha?”
“Chưa kịp sờ xong mà, chị lại cho em sờ cái nữa đi.”
Quách Dục cùng với Trình Lập Phong vừa bước vào đã nghe được những lời 18+ kia.
Quách Dục lúng túng thốt: “Làm phiền quá, phòng đều đã đầy, xin lỗi … ”
Bên trong ánh sáng không đủ, Quách Dục chỉ nghe tiếng mà không thấy người, giờ yên tĩnh nhìn lại mới nhận ra tổ đội kia là một người chơi nữ xinh đẹp và một cậu nhóc tiểu học, chợt nhận ra là mình hiểu nhầm, ha ha nói: “Xin chào, tôi tên Quách Dục, người này là Trình Lập Phong.”
Trần Thải Tinh đưa mắt nhìn sang, Quách Dục chính là tên mập, còn Trình Lập Phong là người có gương mặt góc cạnh, biểu cảm hờ hững đứng bên cạnh.
“Nguyên Tinh, em trai tôi Nguyên Cửu.”
“Hân hạnh làm quen, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp như cô, đứng trong đám người tôi cũng liếc mắt một cái là nhận ra ngay.” Quách Dục là người Bắc Kinh, thẳng tính quen rồi, há mồm nói một hơi xong mới phát hiện nhóc học sinh tiểu học đang trừng mình, vội vàng giải thích: “Khen chị gái của cưng xinh đẹp thôi mà, chứ chẳng có ý tứ gì khác đâu, anh đã có bạn trai nhá.”
Quách Dục là gay?
Trần Thải Tinh thấy không giống cho lắm, chẳng lẽ là cường tráng thụ. Mắt cậu không khỏi quét hình sang người chơi nam anh tuấn ít lời đứng bên cạnh kia, bất ngờ ghê, người ta béo tráng thụ còn tìm tới một người bạn trai đẹp trai cỡ này, vậy mà mình vẫn là chó độc thân.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, hai người tốt đôi lắm.” Trần Thải Tinh thiệt lòng thiệt dạ hâm mộ.
Quách Dục bị nghẹn lời, lão Trình đứng bên cạnh đang không ngừng dùng mắt phóng dao, bèn rối rít giải thích: “Giỡn mà giỡn mà, tôi với lão Trình là bạn từ nhỏ, tại vì lo em gái đây cảm thấy sợ sệt khi một mình ở chung phòng với hai tên đàn ông như bọn tôi, nên tôi đành hy sinh thanh danh của mình, cho em gái đây yên tâm”.
“Tôi hiểu mà, tôi sẽ không nhiều chuyện đâu.” Trần Thải Tinh khẽ mỉm cười nói.
Quách Dục:… Chị gái ơi chị hiểu cái quái gì vậy, lão Trình muốn nhai tôi luôn rồi nè. Ai biểu miệng hắn bỉ ổi.
“Đừng, thật đó, lão Trình vẫn còn trinh, thẳng như ống thép ấy, tại tôi lắm mồm nói bừa, giờ tôi gọi cô chị gái luôn được chưa?”
Phụ nữ có thai Trần Thải Tinh, không vui mà trở mặt: “Nói ai chị gái hả, ai chị gái nhà anh, tôi trẻ vậy mà chị gái anh sao?”
“Đúng, chị chẳng thèm làm chị gái của anh đâu.” Nguyên Cửu Vạn trừng Quách Dục.
Quách Dục: Giờ trên đầu toàn mồ hôi lạnh luôn!
Nãy giờ không mở miệng, bỗng Trình Lập Phong nói: “Tôi thay mặt lão Quách xin lỗi cô.”
Nếu cô cảm thấy bất tiện, hai chúng tôi có thể đổi phòng với nữ newbie, dù sao nữ với nữ cũng dễ ở chung hơn”.
Trần Thải Tinh ngó ngó Trình Lập Phong, tại anh đẹp trai nên tôi tha cho anh một lần.
“Cũng chẳng cần thiết.” Cố ý lia qua lia lại giữa Quách Dục và Trình Lập Phong, cười híp mắt nói: “Tôi tin tưởng hai người, fighting nha!”
Quách Dục:… Bà cố à bà muốn hãm hại chết con hả!!!
Trình Lập Phong bắn bắn ra hơi lạnh, Quách Dục nhúc nhích cái thân hình bụ bẫm, nghĩ thầm quả nhiên mẹ Trương Vô Kỵ nói đúng ghê, phụ nữ càng xinh đẹp càng độc ác mà, cô nàng trước mặt quá đáng sợ.
Trong phòng tối đi. NPC bảo y tá sẽ đem bánh mì tới mà chờ mãi không thấy, giờ cũng chẳng có ai dám ra ngoài hỏi.
Đành ôm bụng đói.
Trần Thải Tinh