Editor: Uyên Thư, Họa
Trò chơi này ngắn gọn xúc tích có thể gọi là trò chơi thần quái.
“Hầu tử” từng đơn giản nói rằng, từ trò chơi đi ra ngoài sẽ có tiền vàng, đạo cụ khen thưởng các loại, tiền vàng ở thế giới này có thể đổi tiền ở thế giới thực, tỉ lệ trao đổi làm người chơi không khỏi thèm muốn. Còn chưa nói xong, gã hung dữ và mấy cô gái yếu đuối khóc thút thít nãy giờ đều có tinh thần hẳn lên.
Mặc kệ là “về nhà trước thời gian quy định”, hay là “trao đổi tiền vàng” đều như củ cà rốt mà mấy tay oldbie treo trước mặt nhóm newbie.
Vương Tiêu Tiêu vốn đối với 4 tay oldbie có chút đề phòng, giờ phút này cũng bắt đầu tin tưởng mà nghe theo họ an bài.
Mặc kệ khen thưởng phong phú như thế nào, điều kiện trước nhất là phải toàn mạng đi ra ngoài. Trần Thải Tinh trong lòng thầm nghĩ, tuy nhiên ngoài mặt cũng không có phản bác gì.
Bốn tay oldbie chỉ có anh Kim và tên Hầu tử là ra mặt nhiều, còn lại hai người họ Triệu với họ Vương kia đều chỉ đứng ở sau lưng thôi.
“….. Trò chơi thần quái giống nhau ở chỗ đều có dấu vết để lại, luôn có một câu chuyện giết người đằng sau chúng, người không chết thì làm thế nào lại có quỷ đúng không? Mấy người đã từng chơi game giải mã chưa? Trước mắt chúng ta đã biết giám đốc bảo tàng sáp là Mr. House, mọi người có thể dựa theo điểm này đi tìm các manh mối, tìm khắp các phòng ở, nhất định phải tìm kỹ càng tỉ mỉ.” Trong lời nói của Hầu tử dường như có ý tứ ám chỉ cái gì đó.
Trần Thải Tinh nghe ra được ý tứ này, trực tiếp hỏi: “Lầu ba cũng phải tìm sao?”
Hầu tử nói: “Tốt nhất đi lên tìm xem.”
“Ngày hôm qua chính NPC nói không thể đi lên lầu ba, mấy tên không nghe lời rạng sáng ra khỏi phòng đều đã chết.” Vương Tiêu Tiêu nhìn Hầu tử đầy nghi ngờ.
Tên Hầu tử giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo nói: “NPC nói có lời thật lời giả, không thể tin hết được, manh mối rất có thể ở lầu ba.”
Hai thi thể chết thảm ở lầu hai vẫn còn đó, ai cũng chưa quên hai người kia đã chết ra sao – không nghe lời NPC nói, trước rạng sáng ra khỏi cửa…. Bầu không khí nhiệt tình vừa nãy do củ cà rốt mà tên oldbie thả ra gây dựng nên bỗng chốc lạnh xuống, nhóm newbie tìm về được vài phần lí trí, gã đàn ông hung dữ mở mồm chửi: “Tôi không quan tâm mấy người là oldbie hay cái qq gì, muốn hại ông đây thì ông đây sẽ giết các người trước tiên.”
Tên Hầu tử nhìn về phía anh Kim. “Tiểu tử, một chút manh mối của ván này tôi sẽ không nói cho cậu nửa lời, không có chúng tôi dẫn đường, tôi chờ xem thi thể của cậu.” Anh Kim không quan tâm đến gã đàn ông hung dữ kia mà hướng về Trần Thải Tinh sắc mặt nặng nề nói lời uy hiếp.
Trần Thải Tinh:?
“Xem đi anh Kim đã tức giận rồi đấy, các ngươi là người mới cũng thiệt là không hiểu chuyện, không có chúng tôi chỉ đường, mọi người sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi, tin nhóm của chúng tôi thì tới đây, còn nếu không tin thì tùy các người làm gì thì làm. Những lời được nói ở nơi này chỉ có hiệu lực một lần, chọn sai, về sau đừng nghĩ đến chuyện chúng tôi sẽ cứu ai hết”. Hầu tử nói xong những lời trên, thở dài, ra vẻ “tôi chỉ muốn tốt cho mọi người” nói: “Các người không muốn lên lầu ba thì chúng tôi cũng không bắt buộc, không cần thiết phải vì cái này mà ồn ào, trong trò chơi giết hại người chơi khác sẽ bị phạt tiền.
Nữ đồng đồng đội của gã đàn ông hung dữ là người thứ nhất tỏ thái độ: “Tôi tin các anh.”
“Tôi, tôi cũng tin”. Triệu Như nhỏ giọng nói.
Thậm chí cả tên gã đàn ông hung dữ vừa phát giận kia cũng gật đầu gia nhập đội ngũ mấy tay oldbie.
“Tiêu Tiêu, cô không đi theo sao?” Triêu Như nhìn về phía Vương Tiêu Tiêu, nhỏ giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Bên này nhiều người, anh Kim bọn họ cũng nói là sẽ không ép buộc chúng ta, chúng ta sẽ sớm có thể tìm được một chút manh mối về nhà.”
Câu “sớm một chút về nhà” đã thuyết phục được Vương Tiêu Tiêu. Tuy rằng Vương Tiêu Tiêu cảm thấy bất an với mấy tay oldbie, nhưng trong thế giới tràn ngập quỷ quái này, ở nơi có nhiều người luôn có cảm giác đáng tin cậy hơn.
“Thực xin lỗi” Vương Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói.
Trần Thải Tinh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý
Tên Hầu tử cười hai tiếng, “Này, còn cả cậu học sinh tiểu học nữa, cậu bé, em muốn theo tụi này hay không.”
“Em sẽ đi cùng anh.” (Anh ở đây là Tinh nha mí bạn, hong phải Hầu Tử) – sợ lời nói chưa đủ tin cậy, Nguyên Cửa Vạn ôm chặt đùi Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh nhìn vật trang trí mang tên “em trai nhỏ” trên đùi mình: tốt lắm, đủ màu mè!
“Haha tùy mấy người, tùy mấy người.” Hầu tử cười thực vui vẻ, đúng hơn là cười khinh bỉ đầy vui vẻ, quay đầu lấy lòng nói: “Anh Kim đừng nóng giận nha, hai tên gà què này khẳng định không sống qua nổi đêm nay đâu.”
Trực tiếp làm trò thề thốt trước mặt Trần Thải Tinh, rõ ràng là người đông thế mạnh không coi Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn ra gì. Một tên đàn ông trẻ tuổi có phần xinh đẹp, mảnh khảnh cùng một tên nhóc học sinh tiểu học chỉ có thể kéo chân, ở trong thế giới thần quái này, tổ hợp trên có thể được miêu tả bằng hai từ “phế vật “, “chết sớm”.
Trần Thải Tinh nghe vậy cũng không tính đôi co, chụp lấy vật trang trí dưới đùi, có ý muốn rời đi. Nguyên Cửu Vạn nghe lời, ngoan ngoãn nắm lấy tay Trần Thải Tinh, khi hai người rời khỏi phòng khách, Nguyên Cửu Vạn yên lặng quay đầu lại, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng thương vừa rồi nháy mắt trở nên trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng đặt trên người tên Hầu tử.
Tên Hầu tử thoáng rùng mình một cái.
Bảo tàng sáp không nhỏ, tám người ở đội ngũ do tay oldbie chỉ huy bắt đầu lục soát phòng ở. Trần Thải Tinh hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thể ông chú hôm qua đã biến mất. Nhóm của tay oldbie sớm đã xuống dưới, cửa sổ đặt sát đất như vậy, hẳn là sớm đã phát hiện, nhưng không ai nói lời nào, nhóm mấy tay oldbie đối với thi thể biến mất không dấu vết kia cũng không ngạc nhiên lắm giống như đã thấy nhiều.
Trần Thải Tinh có trực giác, muốn biết rõ thi thể đang ở nơi nào.
“Anh? Anh muốn đi ra ngoài xem hở?” Nguyên Cửa Vạn theo ánh mắt của Trần Thải Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng cái đầu đáng yêu hỏi.
Trần Thải Tinh nhìn khuôn mặt đáng yêu, ấu trĩ tin tưởng cậu em nhỏ của hắn, mạc danh kì diệu có cảm giác tự hào của một đại ca, cậu lặng yên, làm đại ca của học sinh tiểu học gì đó có chút trung nhị quá rồi.
“Anh Kim, hai người kia đi ra ngoài rồi.” Tên Hầu tử nhanh chóng báo lại.
“Đợi một chút, nếu hai người đó không chết chúng ta sẽ đi ra ngoài.” Anh Kim nói xong, họ Triệu bên cạnh nói: “Vẫn là nên đi lên lầu ba trước đã.”
“Ngày mai kêu người mới đi lên thử xem.”
Bên ngoài bảo tàng sáp là bãi cỏ, hàng rào thấp sơn trắng tróc sơn loang lổ, bên ngoài hàng rào là màn sương mù dày đặc vây quanh. Con người đối với nguy hiểm sẽ sinh ra bản năng, dù sao Trần Thải Tinh cũng cảm thấy không thể tới gần đám sương mù dày đặc kia, rõ ràng giới hạn phạm vi hoạt động ở trong này.
Ngôi nhà lẻ loi đứng sừng sững, bãi cỏ không ai xử lý trở nên héo khô úa vàng, có lẽ là vào mùa thu.
Có một con đường mòn dẫn đến hậu viện. Trần Thải Tinh đi tới phía sau, trong tay căng thẳng, cúi đầu phát hiện bộ dạng khẩn trương của cậu nhóc, lúc vừa mới vào đây chỉ có mỗi cậu nhóc này chịu đựng được bản mặt lạnh như tiền vì căng thẳng của cậu. Nếu đã giữ chức lão đại, cậu đành phải tận chức tận trách.
“Em sợ hả?”
“Vâng.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn gật đầu, ngước mặt lên, ngoan ngoãn nói: “Nhưng mà nắm tay anh sẽ không sợ.”
Đây thật sự là em trai siêu cấp đáng êo! Nào là ánh mắt chân thành, tin cậy, rồi cả lời nói ỷ lại cùng tâng bốc này nữa… khụ khụ.
“Ngoan” Trần Thải Tinh sờ đầu cậu nhóc.
Thật mềm thật đáng yêu.
Tuy nhiên khi tới hậu viện, tâm trạng Trần Thải Tinh lập tức ngưng trọng. Ở bên góc của hậu viện có một cây óc chó, cành lá tươi tốt, Trần Thải Tinh có thể nhận ra vì nhánh cây có kết trái, cũng là nhánh cây từng treo thi thể đã biến mất của ông chú kia.
“….. Dưới tàng cây hình như là nấm mồ.”
Trần Thải Tinh muốn tiến lên cẩn thận nhìn xem. “Anh, em sợ, đừng đi.”
Nguyên Cửu Vạn đột nhiên lên tiếng, ôm lấy chân của Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh giật mình một cái, tìm về lý trí, mới phát hiện ra mình mới vừa dừng lại ở rìa cành cây, không biết có phải cậu gặp