Editor: Đào Đào
Trong rừng cây.
Đất bùn đen loang lổ loang lổ, đạp lên một cái, có cảm giác nhơm nhớp, hoặc là phát ra tiếng rôm rốp.
Quách Dục biết là mình đạp lên xương cốt, sắc mặt cũng không dễ nhìn tẹo nào.
Lúc trời đêm hun hút, là giờ Barbara quấy phá, xác thối và xương cốt bò ra ngoài dạo chơi, chờ Barbara trở về mới bò quay lại đào đất tự chôn chính mình, động tác vừa cứng vừa chậm, bởi vậy có nơi che không hết được thân thể chúng nó.
Thậm chí có chỗ thò cả một cánh tay ra ngoài.
Rừng không lớn, cây cối loãng, mà ở cái sum xuê cành lá, mùa đông tới nơi rồi mà chả rụng mất chiếc nào.
“Ở đâu ở đâu ở đâu.” Quách Dục cầm xẻng nơi này đào một cái nơi kia đào một cái.
Buổi sớm trời đọng sương, đất bùn ẩm xốp, lộ ra bên ngoài xương cốt hoặc xác thối mục rữa đầy giòi bọ, hòa với hương thơm ngát của cây cỏ trong rừng, tạo thành một mùi tanh tưởi không thể tả nổi.
Quách Dục cùng với Trình Lập Phong chẳng thèm để ý mùi vị gì, rõ ràng trời tản sang nhiệt độ còn thấp, mà đầu Quách Dục tràn đầy mồ hôi, Trình Lập Phong thì mặt nhăn mày nhíu.
“Không thể tìm như vậy được, quá chậm.” Trình Lập Phong đảo mắt quanh khu rừng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Quách Dục miệng nói mà tay chẳng ngừngđổi hướng đào bên khác, một xẻng xắn vào bùn đen và đầu lâu, mắc ói gần chết, chửi thề vài tiếng rồi lại tiếp tục làm việc.”Không biết chị Nguyên có chịu đựng nổi không, tôi phải nhanh tay hơn nữa.”
Trình Lập Phong: “Cất thánh giá vào balo game đi.” Để phòng hờ bất trắc bọn họ để trong túi quần.
Quách Dục tức khắc hiểu ý, không lằng nhằng bỏ thánh giá dùng để chế ngự Barbara vào balo game. Ngăn cách với thế giới này, chỉ mới nháy mắt mà có thể cảm giác được không khí trong rừng đổi khác, như bao trùm một luồng tà ác, thêm cả âm u.
“Sau đó thì sao?”
Trình Lập Phong móc từ chỗ nào không biết ra một cái lục lạc vàng, hồi sáng Nguyên Tinh đưa cho hắn.
Gió trong rừng vừa nổi lên, lục lạc đã kêu leng keng leng keng.
Rất nhanh, con mèo kia đến, nó nằm nhoài trên cành cây, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm hai người bên dưới, vừa đề phòng vừa khó tiếp cận.
Chẳng hề giống với lúc tối ngoan ngoãn nằm nhoài bên bệ cửa sổ cho nhóc Nguyên Cửu sờ đầu sờ cổ. Quách Dục nghĩ thầm.
“Trái tim của Barbara ở đâu? Ahihi, quàng thượng à, cưng có biết không?” Quách Dục ngước đầu lên hỏi, thấy mèo không để ý tới mình, bô bô nói: “Quàng thượng à, ngài nhanh lên được không, chậm chút nữa thì chị Nguyên Tinh và em trai Nguyên Cửu sẽ không còn trên nhân thế đó!”
Không biết con mèo đen nghe hiểu hay là không, mà nó nhảy khỏi cành cây.
“Theo sau.” Trình Lập Phong quyết đoán nói. Bọn họ lan man đào trong rừng cũng không phải là cách, mấu chốt là chẳng kịp thời gian.
Con mèo mun nhảy rất nhanh, cứ như có đuổi kịp hay không thì tùy mấy người vậy, mãi đến tận một gốc cây nhìn chẳng có gì đặc biệt mới dừng lại.
Quách Dục chẳng bô lô ba la gì nữa, xắn xuống đào.
Trình Lập Phong cũng đào, khác với ban nãy tùy tiện xới một cái là tùm lum tà la, bây giờ hai người đào rất sâu mà không hề thấy xác thối hay xương cốt nào cả, Quách Dục cảm thấy được hi vọng, chỉ có cái đang gấp, bọn họ đã làm lỡ rất nhiều thời gian rồi, không biết chị Nguyên giờ ra sao?
“Lão Trình lão Trình có cái gì nè, xẻng của tôi đụng trúng cứng cứng.” Quách Dục hô.
Lại thêm hai xẻng, bùn đen hòa vào máu, sền sệt y như đang có máu trào từ đó ra. Chôn sâu dưới đất là một cục đá màu đen thùi lùi to bằng nắm tay.
Quách Dục vỗ vỗ xẻng, “Ủa này là tim hay là đá? Tim ai mà cứng dữ thần vầy.”
“Phải hay không thử là biết.” Trình Lập Phong lấy từ balo game ra thánh kiếm bị phong ấn trong gậy.
Binh sĩ cầm xích sắt, dinh bạc tiến tới gần.
Trên mặt Trần Thải Tinh cũng chẳng có sợ hãi chi mô, dựa vào thánh giá, cho xích sắt quấn quanh, một binh sĩ khác cầm đinh bạc trong tay, mặt tàn nhẫn vô tình.
Nguyên Cửu Vạn ôm eo Trần Thải Tinh, giọng trẻ con non nớt hô: “Chị ơi, không được đâu chị.”
“Không sao đâu em, Chúa sẽ che chở chúng ta.” Trần Thải Tinh rũ mắt, một lọn tóc rũ qua bờ má, vẻ mặt dịu dàng bao dung, bàn tay trắng nõn mềm mại phẩy qua khuôn mặt tới đôi mắt của nhóc con, “Nhắm mắt lại.”
Alexander phẫn nộ rào: “Mau đóng đinh mụ phù thủy …”
Binh sĩ giơ đinh bạc lên cao.
【 Sử dụng đạo cụ kim quang chiếu chiếu. 】
Một luồng kim quang bắn ra, lấy Trần Thải Tinh làm gốc, lan ra toàn bộ cảnh vật xung quanh. Kim quang lộng lẫy chói mắt, binh lính hai bên bị chói mở mắt chẳng ra, tay bưng mặt, lảo đảo lùi lại.
Đám người chơi đứng ngoài rìa cũng chả hiểu mô tê gì, chỉ cảm thấy mắt sáng chói, vàng rực rỡ như muốn chọt mù người ta, đến khi mở ra được, đã thấy toàn bộ quân thập tự vốn đang đề phòng nay quỳ rạp xuống.
Cả người Nguyên Tinh tỏa ra ánh vàng dìu dịu, từng vòng từng tầng lan lan, nguồn sáng đã rõ, là bắt nguồn từ bụng của cô ấy, nó như cát mịn, dị chuyển chầm chậm, tụ lại thành hình, là một hài nhi đang cuộn mình, kim quang tung bay.
Từng hạt từng hạt kim quang từ trên người cô ấy rơi xuống trên đầu trên giáp của quân thập tự đứng vòng quanh.
“Cô ta là mụ phù thủy, mau đóng đinh cô ta.” Alexander đang gào thét, giơ tay túm lấy một binh sĩ đang quỳ, “Cô ta sử dụng vu thuật.”
Tướng quân: “Không, bá tước, là thần tích, thần tích giáng xuống, là con của Chúa …”
“Không …” Alexander đánh gãy lời tướng quân, mà còn chưa kịp nói xong, đột nhiên mặt dữ tợn lên, mọi người chỉ nghe tiếng xương cốt va chạm, rang rắc răng rắc, ngay trước mặt mọi người, Alexander vốn đang nổi giận kia bỗng dưng tiến hóa thành một con quái vật cao hai mét mình đầy lông chim.
Quái vật gào thét, kêu rên đầy đau đớn.
“Quái vật xuất hiện, Alexander mới chính là quái vật.”
“Chúa che chở, thánh mẫu giáng thế.”
Bọn kỵ sĩ kinh hồn nói, tướng quân kịp phản ứng lại, chỉ huy quân thập tự tản ra xung quanh Trần Thải Tinh, cơ mà lần này là để bảo vệ. Kiếm và thương sắc bén lúc bấy giờ lại chỉa vào con quái vật Alexander vẫn luôn được tung hô kia, tướng quân rút kiếm, hô lớn: “Vì thần tích mà chiến đấu!”
“Vì thần tích mà chiến đấu!”
Đám quân thập tự đồng loạt hô.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, người chơi còn chưa kịp hiểu gì, chỉ theo bản năng né tránh con quái vật Alexander.
“Grrr …”
Trong miệng con quái vật lít nha lít nhít răng nhọn, máu thịt tanh hôi treo đầy trên đó, không cần quân thập tự làm gì, nó đã đột nhiên ôm lấy trái tim, cơ thể to lớn loàng chà loạng choạng, sau đó ngã ầm xuống đất.
Mỏ chim bén ngót chỉa về phía trời.
Rồi cả người bắt đầu héo tàn.
Mãi đến khi trở về hình dáng ban đầu, bá tước Alexander đã chết từ lâu.
“Ác ma đã chết, hy vọng sẽ tới gần.” Trần Thải Tinh có trách nhiệm với chức vụ của mình, sau khi xong việc vẫn còn chân thiện mỹ, cậu, khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng, rải những hạt giống hy vọng.
“Vùng đất này đang từ từ thức giấc, tử vong không còn đáng sợ, trong lòng có hy vọng và yêu thương, lương thiện và chính nghĩa, không bao giờ khuất phục trước bóng tối, sớm muộn sẽ đón được ban mai.”
Dịch bệnh vẫn còn, chờ đợi ban mai lúc nửa đêm, sẽ rất là gian nan, bởi thế Trần Thải Tinh cổ vũ mọi người một chút.
Quân thập tự cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Ánh sáng tan hết, tóc trên người Trần Thải Tinh còn lưu giữ, như là buff cho cậu thêm một tầng kim quang, đừng nói là kỵ sĩ thổ dân, ngay chính đám người chơi cũng bị hù cho ngơ ngác.
“Chị Nguyên, chị Nguyên …” Tiếng Quách Dục từ mười thước hơn vọng tới
Chờ hắn chạy lại gần, trông thấy quân thập tự đang quỳ trước mặt Nguyên Tinh, Đầu lĩnh tướng quân còn đang vỗ ngực hát thánh ca. Tức khắc ngớ ra, hắn nhìn đám người chơi, không khí trang nghiêm nơi này làm hắn không dám nói to nói lớn, “Chuyện gì vậy?”
“Nguyên Tinh là thánh mẫu, ban nãy tỏa ra kim quang xán lạn, quái vật bị tiêu diệt luôn.”
“Các người nói xem có khi nào Nguyên Tinh là thánh mẫu thiệt không, cô ấy chính là boss phe thiện mà chúng ta cần cày độ thiện cảm đó.”
Quách Dục cộng thêm Trình Lập Phong vừa mới chạy tới:???
Cái loại mà thèm khát cơ ngực của NPC – Chị Nguyên chính là thánh mẫu?
Quách Dục nghĩ nếu Nguyên Tinh là thánh mẫu, hắn sẽ là thánh kiếm!
Quân thập tự rời đi, trước khi đi còn cẩn thận từng chút một mà mong mỏi Trần Thải Tinh ban phúc cho bọn họ, không có cách nào khuyên bảo và ngăn cản lòng tôn kính cuồng nhiệt kia. Trần Thải Tinh chẳng thể làm gì khác hơn là nhập vai nói: “Các vị kỵ sĩ dũng cảm trung trinh, lòng tôn kính của các người, Chúa đã biết, Chúa sẽ che chở cho các người.”
Lúc này, Trần Thải Tinh còn không hay không biết rằng, về sau dựa theo lời kỵ sĩ miệng truyền miệng diễn tả lại, có họa sĩ đã vẽ ra cảnh tượng ngày hôm nay.
Một người phụ nữ mang thai bị xiềng xích lạnh lẽo trói vào trên thánh giá hắc ám, bên trái có kỵ sĩ cầm thương chỉa vào cô, bên phải có kỵ sĩ cầm đinh chỉa vào cô, trên mặt cô tỏa ra luồng ánh sáng dịu dàng không giới hạn, cạnh chân còn có một đứa bé trai tóc xoăn đáng yêu.
Sáng lạn khắp vùng, từng hạt từng hạt kim quang di chuyển tạo thành hình một hài nhi trong bụng cô.
Bức tranh ấy có tên là (Thánh Mẫu giáng xuống), treo bên trong nhà thờ lớn của Florence, về sau chuyển vào viện bảo tàng, trở thành danh họa thế giới.
Đương nhiên cũng có tranh luận, tranh luận ở chỗ tại sao tóc của thánh mẫu có màu đen, khác hẳn so với Mẹ Maria, do đó để phân biệt, nó mới có tên là (Thánh Mẫu kim quang).
Mấy cái này Trần Thải Tinh không hay không biết, giờ cậu đang bận nghe Quách Dục luôn mồm luôn miệng bô lô ba la.
“… Cô không thể tưởng tượng được trái tim kia cứng cỡ nào đâu, xẻng xúc trúng nó còn bị móp mà, nhưng khi ấy không còn dư thời giờ nữa, lão Trình lấy thánh kiếm bên trong gậy ra, khi đó gió thét gào, vô cùng thảm thiết …”
“Bớt ước lệ tượng trưng đi, nói thẳng ý chính.” Trần Thải Tinh lạnh mặt đập bàn.
Quách Dục:… Ước lệ tượng trưng vị Thánh Mẫu nhà cô thì được, tới thánh kiếm của tôi lại không cho, phân biệt đối xử vừa phải thôi chứ.
Không được ưng cái bụng cho lắm, Quách Dục chẳng thể làm gì khác hơn mà lượt bỏ 1800 từ miêu tả, nói thẳng: “Lão Trình cắm thánh kiếm xuống, trái tim nghe phụp một tiếng, máu đen bắn tung toé, hết.”
Trần Thải Tinh trừng Quách Dục.
“Cô kêu đừng có dài dòng, vậy đủ ngắn gọn chưa.” Quách Dục oan ức cõi lòng.
Trình Lập Phong tiếp lời: “Lá trên cây rụng xuống hết, tôi cảm thấy đã thành công, cùng Quách Dục đi tìm cô xem sao rồi.” Hắn trả lục lạc lại.
Trần Thải Tinh nhận lấy đưa cho Tiểu Cửu.
“Thế giới này coi như The End.”
Trình Lập Phong liếc nhìn Nguyên Tinh một cái, gật đầu, nói: “Chờ NPC thông báo.”
Trần Thải Tinh không có để ý ánh mắt Trình Lập Phong nhìn mình, cậu chống cằm suy nghĩ, Oke la, cậu đang chống càm tơ tưởng tới vị NPC đẹp trai cơ ngực cứng cỏi kia, ai ngờ bị Tiểu Cửu đánh gãy, kéo tay cậu bắt đi tìm con mèo chơi.
Rừng cây phía sau KTX vốn sum xuê cành lá giờ đã thành một mảnh trơ trọi.
Chúng rụng đầy đất, trộn lẫn với bùn đất tanh hôi. Trần Thải Tinh theo chân Tiểu Cửu đứng ở bìa rừng, có thể trông thấy xương cốt dưới tàng cây giờ đã lộ ra, là người chơi.
“Phải đốt nữa rồi.” Trần Thải Tinh ca thán.
Bên trong có một con mèo đen nhảy ra, không còn ảnh hưởng của Barbara, đôi mắt xanh chẳng còn cảm giác quái dị, giờ thật sự trở thành một con mèo già bình thường.
Nó ngồi xổm bên chân Nguyên Cửu Vạn, quấn quýt cà cà.
Nguyên Cửu Vạn vuốt ve đầu nó, đưa tay đeo lục lạc lên. Trần Thải Tinh không nuôi thú cưng bao giờ, tuy nhiên có nhìn qua trên weibo, mèo không thể đeo lục lạc, sẽ bị cái gì đó?
Cậu đang định bảo, Tiểu Cửu đã mất hứng đứng dậy, đung đưa lục lạc trên tay, nói: “Chị ơi chẳng còn tiếng nữa.”
“Vốn không kêu.” Trần Thải Tinh nhớ rằng ban đầu lục lạc kia bị hỏng rồi, mỗi lần vang lên đều là do Barbara, giờ Barbara đã chết, lục lạc cũng trở về làm một cái lục lạc bình thường.”Vậy em đeo cho mèo đi, nhớ cột lỏng một chút.”
Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn gật đầu, vừa cột lục lạc vừa hỏi: “Chị đang nghĩ gì mà lục lạc không kêu cũng chẳng hay.”
Đương nhiên là tính toán từ biệt NPC đẹp trai …
“Không có