“Chân thành cảm ơn thầy cô đã tạo điều kiện.”
Trần Thải Tinh xoa bụng nở nụ cười lộ ra tám cái răng trắng trắng xinh xinh, một tay nắm tay Tiểu Cửu đi băng băng qua cổng trường. Cô giáo Lưu nghiến răng ken két, gân xanh nổi lên đầy mặt, nhưng cũng không hó hé thêm lời nào, chủ nhiệm Hồ nói xong, lại cười hòa ái nói: “Cô Lưu à, tôi thấy nữ sinh này vẫn rất lễ phép, do cô quá nghiêm khắc thôi.”
Cô Lưu bày ra bộ dạng bị chọc tức muốn nổ phổi.
Quách Dục cùng Trình Lập Phong liền đi theo ở phía sau, Quách Dục lại cười hề hề phất tay với cô Lưu.
Mấy đứa học sinh lưu manh bước vào xong, ngoài cổng trường chỉ còn lại có ba người. Chủ nhiệm Hồ trưng ra vẻ mặt không mấy thân thiện với cả ba: “Sao không vào? Một lúc nữa là cổng trường phải đóng rồi.”
“Tôi đã học đại học rồi, vào trường cấp ba làm gì.”
“Mấy người nhầm rồi, tôi phải trở về.”
“Đúng, Thanh Dương Thanh deo cái gì, tôi thèm vào.”
Mấy newbie vô cùng kiên quyết không muốn bước vào, cô chủ nhiệm thu lại lửa giận trên người Trần Thải Tinh, phát tiết trên người mấy người mới này, nói: “Vậy có vào hay không, trường đóng cửa, mấy cô cậu có muốn vào cũng không vào được nữa, kết quả như thế nào cũng mặc kệ.”
Chủ nhiệm Hồ cũng không nói gì, cười híp mắt bước vào sân trường.
Cửa sắt chạy bằng điện, thấy hai vị giáo viên vừa đi vào, cánh cửa bắt đầu chậm rãi khép lại. Người chơi đứng ở sau cửa đột nhiên gọi: “Mau vào mau vào, có sương mù.”
“Đừng hòng gạt chúng tôi, sương mù thì có gì đáng sợ chứ.” Người chơi mới ở ngoài cửa vừa nói xong, lại nhìn thấy sắc mặt mọi người đằng sau cánh cửa kia mang theo sợ hãi, theo bản năng quay đầu lại.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ xung quanh, có thể thấy được bóng người lay động mơ hồ trong màn sương, nhưng mà nhìn kĩ lại không thấy đâu cả, những người này mang vẻ mặt cứng nhắc, sắc mặt âm trầm trắng bệch, giống như những bộ thi thể nhìn bọn họ chằm chằm.
“Mau vào, cửa sắp đóng rồi!”
Trong cửa có người chơi hô to.
Đối với cảnh tượng quỷ dị phát sinh ngoài cửa, cô chủ nhiệm cùng chủ nhiệm Hồ cũng chẳng mấy để tâm, một người vẻ mặt tức giận, người kia thì cười híp mắt vô cùng thân thiện, trong miệng chủ nhiệm Hồ còn nói: “Đừng chần chừ, các em cứ vào đây đi, chúng tôi sắp phải đi rồi, một lúc nữa trời sẽ tối.”
“Có quỷ, có quỷ, mấy người không thấy sao?”
“Quỷ cái gì? Đừng nói bừa, các em là trụ cột nhân tài của thời đại mới, cũng không thể mê tín như thời phong kiến được.” Chủ nhiệm Hồ chân thành chỉ dạy.
Có một cô gái trong ba người ngoài cửa bị sương mù che mất một nửa, phát ra tiếng kêu chói tai, chạy nhanh về phía cửa, có người tiên phong, hai người kia cũng dồn dập chạy theo vào. Một khắc trước khi cửa chạy bằng điện đóng lại, cả ba người đều vào được, mà nửa cánh tay của cô gái kia đã dính đầy vết máu.
“Mọi người có sao không? Trong sương có cái gì đáng sợ ghê vậy?”
Người ở trong không cách nào nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng người di chuyển, thế mà cô gái kia lại mặt cắt không còn giọt máu, dường như thấy được thứ gì vô cùng đáng sợ.
“Tôi, tôi, trong sương có một người, vẻ ngoài nhìn giống hệt tôi, nhưng cô ta chết rồi, còn kéo tay tôi muốn tôi đi cùng…”
Cô gái bị thương nói năng lộn xộn, nhưng người chơi khác vẫn nghe hiểu.
Sắc mặt mọi người nhất thời lặng xuống, nghĩ đến việc trong màn sương kia có thể có thi thể của bọn họ, vậy bọn họ bây giờ đứng trong sân trường rốt cuộc là đang sống hay đã chết?
“Không biết có tôi hay không?” Quách Dục còn vui vẻ mà tỏ ra tò mò.
Trần Thải Tinh cười hì hì: “Tôi đưa cậu ra ngoài nhé? Cậu đi xem xem?”
“Ấy, thôi không cần đâu, thật đấy.” Vẻ mặt Quách Dục thành thật, sau đó hỏi lại Trình Lập Phong: “Lão Trình, ông nói tôi nghe coi mấy thứ trong đám sương bên ngoài kia là cái gì?”
Trình Lập Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, suy đoán nói: “Có lẽ là nỗi sợ trong lòng của người chơi, thế giới trò chơi muốn dạy dỗ người chơi không nghe lời.”
“Nếu như vậy thì đâu chỉ có ba người kia, trong đám tụi mình còn có chị Nguyên lúc nào cũng không chịu nghe lời á.” Quách Dục lẩm bẩm nói.
Trần Thải Tinh: …
Trần cứng đầu vốn đang định dạy dỗ Quách Dục, thế mà tên Quách Dục này lại là gió chiều nào theo chiều ấy, bắt đầu lên tiếng khen ngợi chị Nguyên.
“Chị Nguyên ngày hôm nay thật dễ nhìn nha, vừa đơn thuần vừa cao quý á.”
“Em trai nhỏ đáng yêu thông minh, đúng là thiên tài.”
Bên cạnh có người chơi cũ liếc mắt nhìn bên này một cái, ánh mắt khó dò hỏi: “Bốn người các cậu là một đội?”
“Không quen biết, các anh ai ngại phiền cứ việc đánh, tôi không nhúng tay vào.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục: … chị Nguyên, đừng như vậy!!!
Trình Lập Phong lùi lại cách xa Quách Dục hai bước.
Quách Dục:!!! Lão Trình ông thay đổi rồi! Ông không yêu tôi!!
Có điều người chơi kia cũng không tin, bốn người này vừa nhìn đã biết là có quan hệ thân thiết.
Vì vậy khi đi tới ký túc xá, có người bắt đầu kết bè kết đảng, người chơi nữ bị thương ở cánh tay đi cuối cùng, mặt cô trắng bệch nhìn rất đáng thương, nhưng không một ai thèm phản ứng, kể cả hai người vừa rồi đứng cùng cô ở ngoài cửa, hiện tại đều đi lấy lòng người chơi cũ.
Gặp quỷ thì sợ chết, biết được nơi này có chỗ bất thường.
“Đi trên hành lang mà líu nha líu nhíu cái gì? Im lặng, bây giờ là thời gian lên lớp.” Cô chủ nhiệm đi đầu lớn tiếng quát lên.
Trần Thải Tinh nhìn một vòng, ký túc xá và khu phòng học cách nhau một cái sân luyện tập, tiếng nói chuyện của mấy người chơi vốn không ảnh hưởng gì tới khu dạy học. Có điều cậu cũng không nói gì.
Sắp tới khu kí túc xá dành cho học sinh, nhìn qua trông có vẻ cũ kĩ, thời tiết ngoài trời lúc này khá ôn hòa, đoán chừng là đang độ tháng tư tháng năm. Ở ngoài kí túc xá trồng rất nhiều dây thường xuân, thảm cỏ xanh mướt, nếu ở thế giới thực thì phong cảnh này cũng khá là nên thơ, nhưng đây là đang ở trong thế giới trò chơi kinh dị, cho nên lại thấy hơi hơi âm u.
Quách Dục vừa nhìn thấy nơi này liền xoa xoa cánh tay, “Nơi này cũng khá đẹp á.”
Trên đường đi vào, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, khu nhà nằm ở hướng mà ánh nắng mặt trời không thể chiếu tới, chỉ có bóng râm. Không những lạnh lẽo mà còn ẩm ướt.
“Hiện tại chỉ có tầng một và tầng bốn còn phòng trống, các em chia ra mà ở đi.” Chủ nhiệm Hồ cười ha ha nói.
Mấy người chơi hai mặt nhìn nhau, không ai dám mở miệng lựa chọn, Trần Thải Tinh vén mái tóc, xinh đẹp nói: “Người ta mang thai, leo lên leo xuống không tiện, người ta chọn tầng một.”
Cô chủ nhiệm vừa nghe hai chữ mang thai, huyệt thái dương liền nhảy thình thịch, nhưng mà ngại chủ nhiệm Hồ vẫn còn đang ở đây nên mới không nộ khí xung thiên với Trần Thải Tinh.
“Ký túc xá là kiểu sáu người một phòng … ”
“Ồ, nhiều người vậy cơ á, thế tiền nhà em quyên góp đi đâu cả rồi? Không có phòng VIP hai người sao? Sống vậy thiệt là khổ, em có thể chịu được, nhưng em trai em thì không.” Trần Thải Tinh mềm mại yếu ớt nói.
Nguyên Cửu Vạn đúng lúc mở miệng: “Chị, em nhịn một chút là được.”
“Cục cưng phải chịu thiệt rồi.”
Hai chủ nhiệm: Thật đúng là thiệt thòi cho hai chị em hư hỏng mấy người.
Lần này có tổng cộng mười sáu người chơi, sỉ số hơi đông. Có Trần Thải Tinh mở miệng chọn phòng, những người khác cũng dồn dập mở miệng muốn ở tầng một, tất cả mọi người đều nghĩ có chuyện xảy ra thì cũng dễ chạy hơn. Tiếc thay, lầu một chỉ còn hai gian phòng trống đối diện nhau, đều nằm ở phía cuối hành lang. Lầu bốn cũng có hai phòng, ở chính giữa, lấy ánh sáng cũng rất tốt, không ẩm ướt như tầng một.
Bốn gian phòng mười sáu người, có thể ở bốn người một phòng, rộng rãi.
Đây cũng chính là suy nghĩ của Trần Thải Tinh, mấy người chơi khác đều hận không thể cùng nhau chen chung một phòng, người đông thế mạnh, có thể buff can đảm cho nhau. Bởi vậy cuối cùng Trần Thải Tinh, Nguyên Cửu Vạn, Quách Dục, Trình Lập Phong bốn người một gian, ở căn phòng tầng một, chếch bên trong hành lang. Đối diện bọn họ là bốn oldbie, và hai newbie, sáu newbie còn lại đành ở cùng nhau trên tầng bốn.
Nửa mới nửa cũ.
“Trước hết các em cứ dọn dẹp sơ qua chỗ ở, bây giờ là bốn giờ rưỡi, gần năm giờ. Hôm nay chưa cần phải tới lớp, buổi tối sáu đến mười một giờ có lớp tự học, nhớ là tất cả phải có mặt ở lớp tự học, đây là thời khoá biểu, danh sách lớp và sơ đồ lớp học.” Chủ nhiệm Hồ phát giấy xong thì lui về phía sau.
“Chúng ta không học cùng lớp hả?” Có người chơi nhìn ra.
Sắc mặt cô chủ nhiệm không vui nói: “Các em đến học tập hay đến chơi? Sao lại lắm chuyện vậy.”
“Trường học cũng là muốn tốt cho các em, cố ý chia ra, cố gắng học tập tốt.” Chủ nhiệm Hồ cười ha hả.
Giao phó xong xuôi, hai người liền đi báo cáo cho hiệu trưởng.
Cửa phòng vừa đóng, Trần Thải Tinh xem thời khoá biểu chương trình học, lịch làm việc và nghỉ ngơi trong tay, “Học sinh cấp ba ngày nay đều liều mạng như vậy sao?” Thành tích cấp ba của cậu không tốt cũng chả kém, học hành cũng nghiêm túc, nhưng không quá mức nghiêm khắc giống như Thanh Dương.
“Bao nhiêu năm rồi tôi cũng không đi học, phải dậy sớm vậy à?” Quách Dục cũng không quen.
Chắc mấy cái này chẳng làm khó được Trình Lập Phong đâu nhể.
Sáng sớm năm giờ rưỡi tiếng chuông báo rời giường vang lên, năm giờ năm mươi bắt đầu tập hợp dưới sân thể dục để chạy bộ, sáu giờ hai mươi kết thúc, sáu giờ bốn mươi sáng bắt đầu vào học, đến giữa trưa thì hết tiết. Buổi trưa nghỉ ngơi một tiếng, buổi chiều học tới năm giờ, lại nghỉ ngơi một tiếng nữa, sáu giờ bắt đầu tự học, học tới mười một giờ tối là xong, mười một giờ rưỡi tắt đèn.
Sinh hoạt theo cái thời khóa biểu này, ngày nào cũng như ngày nào, thì chắc chắn sẽ không có dư thời gian để điều tra manh mối.
“Không biết trốn học, không tuân theo nội quy thì có tính là điều kiện tử vong không nhỉ?” Trần Thải Tinh bỗng dưng nhập vai nữ sinh trung học cá biệt.
Tuy nhiên, nói thì nói thế thôi.
Giường trong ký túc xá là giường tầng, ở giữa có đặt hai cái bàn học ngăn nắp, bên cạnh là tủ quần áo cũ kĩ kê dựa vào tường. Không có ban công và nhà vệ sinh, ban đêm muốn đi tiểu phải đi đến nhà vệ sinh chung.
“Tiểu Cửu ngủ một giường với tôi, hai người các cậu tự chia giường đi.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục chọn chiếc giường ở gần giường của Trần Thải Tinh, vì hắn mập mạp nên phải ngủ ở dưới, hắng giọng một cái nói: “Lão Trình, lão Trình ông đừng ngủ ở phía đối diện với tôi, ông ngủ ở trên tôi đi, không có ông tôi không có cảm giác an toàn.”
Trình Lập Phong thấy sao cũng được.
“Ồ, ai trên ai dưới huh? Ngay cả việc lựa chỗ ngủ mà cũng tung hint đầy trời vậy luôn.” Trần Thải Tinh thật tò mò, “Trai thẳng mấy cậu chẳng lẽ lúc nào cũng vô thức mà bán xà bông vậy hả?”
So với tên gay như cậu còn gay hơn.
Trình Lập Phong một đầu dấu chấm hỏi: “Bán xà bông?”
Quách Dục sợ bị cho ăn đập, nhanh chóng nói: “Không có gì, chị Nguyên nói bừa thôi.”
Giỡn xong, Trần Thải Tinh nói ra manh mối và đạo cụ cậu mua được, trong tay Trình Lập Phong Quách Dục cũng có manh mối.
“PUA giáo viên trung học.”
Manh mối khớp nhau. Đạo cụ được mua Trần Thải Tinh đều hốt sạch, Quách Dục Trình Lập Phong cũng y chang. Nguyên Cửu Vạn giơ bàn tay nhỏ nói: “Chị ơi em còn đổi tiền với mua ô mai nữa nè.”
“Được, có tiền cũng có chỗ lợi.” Trần Thải Tinh xoa đầu thằng bé, ban đầu cũng không coi như chuyện to tát, sau đó theo bản năng hỏi một câu, “Đổi ít hay nhiều?”
Mặt Nguyên Cửu Vạn nhảy một cái.
“Hơn một trăm kim tệ…”
Trần Thải Tinh:!!!
Quách Dục còn đang ngồi bên cạnh huýt sáo, “Tiểu Cửu có thiệt nhiều tiền á.”
“Rất nhiều sao chị? Em còn để lại một đống nè.” Nguyên Cửu Vạn tỏ vẻ bé ngoan biết nhận sai, cẩn cẩn thận thận ngoan ngoãn lấy lòng.
Đối mặt với em trai ngoan ngoãn như vậy, ai có thể nhẫn tâm trách mắng chứ. Trần Thải Tinh tươi cười, nói: “Cũng không nhiều mấy đâu, cũng đều là tiền cả thôi, em lấy ra chị xem nào.” Nếu là nhân dân tệ thì tốt, trở lại hiện thực cũng có thể dùng.
Nguyên Cửu Vạn móc tiền, một xấp một xấp, ngoan ngoan ngoãn ngoãn giống bàn giao công trình, “Cho chị hết á.”
Nhìn thấy mấy tờ tiền quen thuộc, Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, cũng không từ chối cậu nhóc, cất toàn bộ vào balo trò chơi.
“Thế giới này chắc cũng đơn giản.” Trình Lập Phong nói.
Trần Thải Tinh gật đầu đồng ý, cậu cũng có cái cảm giác này, tuy rằng số lượng người chơi nhiều, nhưng dựa vào manh mối và đạo cụ thì có thể nhận ra điều đó. Cho nên Trần Thải Tinh mới vừa vào game đã lớn lối như vậy, chủ yếu là để thăm dò.
Nói tới chính sự, ba người trao đổi suy nghĩ của mình.
“Phải tìm quỷ hại người trước.”
Quách Dục nói: “Vậy thì đơn giản, chúng ta dùng bùa gặp quỷ là được rồi.”
Trần Thải Tinh vỗ vai Quách Dục, “Được, cái này giao cho cậu.”
“Ây không phải, chị Nguyên sao lại thành là em rồi?” Quách Dục kêu to, nháy mắt với lão Trình, Trình Lập Phong nói: “Đêm nay cậu thử xem.”
Quách Dục: …Vì sao lúc nào hắn cũng phải đứng ra mà hứng vậy.
Rất nhanh tiếng chuông đã vang lên, khác với tiếng chuông tang học, học sinh cũng không ào ra như ong võ tổ, sau khi tiếng chuông vang lên, cảnh vật xung quanh vẫn vô cùng yên ắng. Quách Dục nghi hoặc, “Không phải là chưa tới giờ tan học chứ? Sao lại im re không tiếng người như vậy.”
“Tan học rồi.” Trình Lập Phong đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Ở phía xa, khu vực lớp học quả thật có học sinh đi ra khỏi lớp, mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đều cắt tóc ngắn, nhìn không rõ nét mặt, đeo cặp sách, cắm cúi xem thứ gì đó đang cầm trong tay, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng, không một ai mở miệng nói chuyện.
“Ra ngoài xem xem, tôi cũng đang đói.” Trần Thải Tinh nói.
Bốn người đẩy cửa đi ra ngoài, người chơi ở phía đối diện cũng đi ra, đối mặt với nhau, tên oldbie liếc nhìn Trần Thải Tinh, bước đi nhanh hơn, rời xa bọn họ.
Trần Thải Tinh:?
“Chắc là bị phong thái của chị Nguyên lúc ở ngoài cổng trường dọa sợ.” Quách Dục khà khà cười nói.
Ý muốn nói tên oldbie cảm thấy Trần Thải Tinh là một tên thiểu năng trí tuệ, sợ bị liên lụy, cho nên trốn xa bao nhiêu thì trốn.
“Người ta trốn học, mang thai, chống đối thầy cô, nhưng người ta vẫn là nữ sinh tốt nha.” Trần Thải Tinh nũng nịu yếu ớt hừ một cái đầy vẻ tức giận, “Mấy tên đàn ông xấu xí mấy người đúng là chẳng hiểu gì cả.”
Nguyên Cửu Vạn nhanh chóng đứng thành hàng: “Chị, em không xa lánh chị đâu.”
“Tiểu Cửu ngoan em là tốt nhất.”
Hai chị em tự tâng bốc nhau.
Đàn ông xấu xa Quách Dục Trình Lập Phong: …
Nhà ăn nằm ngay cạnh kí túc xá, là một khu nhà nhỏ hai tầng cũ nát. Không ít học sinh đã tới, thế nhưng cảnh tượng líu ra líu ríu như mong đợi lại chẳng có, những học sinh này chia làm hai nhóm nam nữ xếp hàng lấy cơm, hầu như trong tay mỗi người đều cầm một quyển vở ghi chép, tranh thủ học bài, lúc ăn cũng là học sinh tự chia bàn mà ngồi, nam nữ phân biệt, yên lặng ăn cơm.
“Chị Nguyên Tiểu Cửu ăn cái gì? Em đi mua.” Quách Dục tự động nói, để xóa sạch hình tượng nam nhân xấu xa mà Nguyên Tinh gán cho.
Trần Thải Tinh nhìn đồ ăn trên quầy, chả có thứ gì vừa mắt, “Cải thảo hầm đậu phụ thì ngon ngọt gì cơ chứ? Gia tộc nhà tôi không có quyên góp gì cho cái căn tin này à?”
“Chị, cha mẹ chị có nhận con nuôi không? Tài sản thừa kế nhiều như vậy, cho em ké với nha?”