Editor: Uyên Thư, Họa
Trên bàn ăn, các món ăn ngon tản ra hương vị mê người, Trần Thải Tinh còn chưa có lấy lại tinh thần từ sự kiện mém chết vừa rồi, cậu có trực giác rằng cái tờ giấy có chữ kia hẳn là rất quan trọng.
Không biết viết cái gì nhỉ?
Bàn ăn bên cạnh có vài ánh mắt âm thầm đánh giá cậu, đương nhiên cũng có những ánh mắt nhìn cậu một cách trắng trợn. Trần Thải Tinh biết ba tay oldbie nhìn cậu như vậy là có ý gì, giả vờ như không thấy được, vô cùng tự nhiên vỗ đầu cậu nhóc: “Chết đói rồi, mau rửa tay rồi ăn cơm.”
Sau đó dẫn Nguyên Cửu Vạn đi vào phòng bếp rửa tay.
Trên bàn ăn, anh Vương nháy mắt ra dấu với Kim Hải. Bởi vì Triệu Quân chết, nhuệ khí của đám oldbie cũng sụp đổ, buổi sáng Vương Hưng Bình còn xảy ra xích mích với Kim Hải, bởi vì Kim Hải chỉ nói rằng hắn hoàn toàn không biết Triệu Quân chết như thế nào, hai người ở cùng một phòng, dựa vào sự cẩn thận ngày thường của Triệu Quân, Vương Hưng Bình không tin câu nói kia của Kim Hải.
Không thể nào lại chẳng nghe được âm thanh gì.
Sinh tử trước mắt, loại hành vi kéo người lấp hố này Vương Hưng Bình không phải là chưa từng trải qua. Hắn hoài nghi Kim Hải hãm hại Triệu quân. Nhưng bây giờ Triệu Quân đã chết, trong ba người ”Hầu tử” gần như vô dụng, Kim Hải thân thủ không tồi, lúc này Vương Hưng Bình không nghĩ đến chuyện trở mặt.
Trần Thải Tinh vừa đi ra đã nhận thấy được bầu không khí sóng to gió lớn trên bàn ăn nhìn như bình tĩnh kia, cậu không để ý, đưa cơm cho Nguyên Cửu Vạn, hai người tự mình dùng bữa.
Ăn được phân nửa, Mr. House xuống lầu, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía Trần Thải Tinh.
Đối phương biết cậu đã lên lầu rồi, cũng biết chuyện đồ của hắn đã bị mất.
Trân Thải Tinh bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Mr. House làm cho cả người không thoải mái, nhưng lại không thể biểu hiện sự nhút nhát ra ngoài, cảm giác thèm ăn cũng bị dọa bay mất tiêu.
“Anh, thịt bò ăn ngon lắm, anh nếm thử đi.” Nguyên Cửu Vạn đẩy dĩa thịt bò sang phía bàn của Trần Thải Tinh. Tiện thể ngẩng đầu nhìn về phía Mr. House đứng cách hai bước ở ngoài, lộ ra vẻ ngoan ngoãn vô hại tươi cười, “Giám đốc, cảm ơn về bữa trưa.”
Mr. House đối mặt Nguyên Cửu Vạn, im lặng, thu hồi ánh mắt đi ra.
Trong đầu Trần Thải Tinh chậm rãi hiện lên:?
“Cứ thế mà đi hả?”
Nguyên Cửu Vạn nói như chuyện đương nhiên: “Em đã nói cảm ơn rồi.” Sau đó bày ra gương mặt tươi cười, sùng bái nói: “Là anh dạy cho em, phải lễ phép với NPC, hắn vẫn cứ đứng đó không chịu đi, nhất định là do không có ai cảm ơn hắn về bữa trưa rồi.”
Trần Thải Tinh:??? Chỉ vậy thôi đó hả?
Mr. House nhìn chằm chằm vào cậu không đi vì muốn bọn họ nói câu cảm ơn về bữa trưa?
Nghe có vẻ vô lý, nhưng lại rất thuyết phục. Bằng không vì cái gì mà Mr. House nhìn chằm chằm vào cậu nhưng sau khi cậu nhóc nói câu cảm ơn thì hắn rời đi?
Khoan nói đến Trần Thải Tinh đang bối rối, trên bàn cơm lúc này vẻ bất ngờ cũng hiện lên trên khuôn mặt Triệu Như và Lâm Thiến Thiến.
“Thì ra là muốn chúng ta nói cảm ơn, NPC này cũng kì lạ ghê”.
“Nhưng nhìn hắn rất đáng sợ làm tôi không dám nói với hắn câu nào.”
Tối hôm qua ba cô gái newbie ngủ cùng nhau một đêm. So với Vương Tiêu Tiêu không bộc lộ tí cảm xúc nào, Triệu Như và Lâm Thiến Thiến có vẻ như thân mật với nhau hơn, hai người thậm chí còn trao đổi thông tin ở hiện thực.
Không có Mr. House nhìn chằm chằm, Trần Thải Tinh nhanh chóng ăn xong cơm trưa, ngoại trừ bữa sáng ngày đầu tiên không ăn nhiều cho lắm, sau đấy cậu vẫn luôn ăn uống no đủ.
Hôm nay ăn hơi nhiều, Trần Thải Tinh thuận tay xoa bụng, xúc cảm mượt mà truyền từ tay đến làm mặt cậu cứng đờ, tự nhiên thu tay lại.
Chỉ cần mình không sờ, là có thể giả bộ như chính mình vẫn còn cơ bụng bốn múi.
“Buổi sáng cậu đi lên lầu ba hả?”
Sau khi ăn xong thời gian nhàn rỗi không còn nhiều, có người gấp đến độ không chờ nổi bèn dò hỏi Trần Thải Tinh.
Là Kim Hải hỏi. Trần Thải Tinh không tỏ ý kiến ừ một tiếng. Buổi sáng làm ra động tĩnh lớn đến như vậy, mấy tay oldbie không có khả năng đoán không được.
“Tiểu tử, mày tìm được manh mối gì?”
Trần Thải Tinh nhìn Kim hải, giọng điệu thản nhiên nói: “Tôi còn nhớ, anh đã nói là sẽ không cùng tôi chia sẻ bất kì manh mối nào mà, tôi trả lại cho anh những lời này.”
Cậu có thể nói là không tìm được manh mối, tuy nhiên nhất định ba người này không tin. Còn không bằng bật ngược lại, cho đã cái nư.
“Rầm” một đấm, Kim Hải đấm vào cái bàn, lộ ra nét hung ác nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh.
“Đừng có mà vuốt mặt đéo nể mũi, tao nói lại lần nữa, giao manh mối ra đây.”
Trần Thải Tinh cười một cái, “Tôi không cần mặt mũi anh đưa. Không có manh mối.”
“Mẹ nó, xem hôm nay ông đây không đánh chết mày.” Kim Hải tức giận, buổi sáng hôm nay Triệu Quân đã chết, hắn thì bị Vương Hưng Bình hiểu lầm, tức giận dồn nén, hắn không đánh được Vương Hưng Bình, nhưng trong nhóm người này, hắn không tin mình không thể bẻ gãy được cánh tay của con gà què này.
Nguyên Cửa Vạn che trước người Trần Thải Tinh.
Giống như mấy đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi ưa thích, nhưng giọng lạnh như băng, “Mày động vào anh ấy thử xem?”
Nhưng mà Kim Hải đã bị Vương Hưng Bình bên cạnh ngăn cản, làm cho khuôn mặt Kim Hải đang đứng bên cạnh tức giận đến mức trắng bệch, bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn, Vương Hưng Bình lên tiếng: “Trần Thải Tinh đúng không? Bọn tôi muốn manh mối không chỉ là vấn đề cá nhân. Tụi tôi kinh nghiệm nhiều, manh mối nằm trong tay cậu khả năng cao sẽ không phân tích ra được điều gì, vào tay của tụi này mới có thể sớm mang mọi người rời khỏi đây, cậu đừng vì thù hận cá nhân và kéo tất cả mọi ngươi xuống nước, nơi này rất nguy hiểm cậu không phải không biết, nếu tiếp theo lại có người chết, vậy trách nhiệm này thuộc về ai?”
Lời này nói ra thực mang tính đạo đức cao.
Người chết tính trên đầu ai.
“Ai làm hại thì tìm người đó.” Trần Thải Tinh không ưa bộ dạng nhân nghĩa chỉ trích cậu của Vương Hưng Bình kia, cậu còn không thèm có xíu thiện cảm nào với gã. Một tay chạm vào cậu nhóc đang che phía trước người cậu, đừng nói, vừa rồi cậu nhóc thiệt là ra dáng học sinh tiểu học.
“Mọi người đều nghe được, không phải là chúng ta không nghĩ ra được biện pháp, mà có người ích kỉ cất giấu manh mối muốn hại chết chúng ta.” Hầu tử làm hết phận sự phối hợp với Vương Hưng Bình, xuyên tạc ý tứ lời nói của cậu, “Vốn dĩ có thể về nhà sớm một chút, cũng không cần lại chết thêm người, nhưng Trần Thải Tinh lại không chịu giao manh mối ra ….”
Chờ tên Hầu tử nói xong, hai người Lâm Thiến Thiến và Triệu Như đã nước mắt lưng tròng cầu Trần Thải Tinh giao manh mối.
Chỉ tiếc Trần Thải Tinh lòng dạ vững như sắt đá, chả thương hoa tiếc ngọc tẹo nào.
Cậu, là một tên gay.
Nói là nói như vậy, nhưng cậu cũng không muốn nhìn hai em gái cứ khóc lóc trước mặt mình, dẫn Nguyên Cửu Vạn về phòng.
Vương Hưng Bình vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trần Thải Tinh rời đi.
Bên ngoài sương mù ngày càng dày, bầu trời âm u không thấy ánh mặt trời, từ lối đi nhỏ cuối cửa sổ có thể thấy bóng dáng của Mr. House đứng ở trước cây óc chó.
Thấy có tiếng động, đối phương quay đầu 180 độ, đối diện Trần Thải Tinh.
Tư thế này không phải tư thế mà con người có thể làm.
Trần Thải Tinh lại bị dọa sợ, trên mặt vẫn phải giả bộ gật đầu cười cười.
Phải lễ phép với NPC!
Trở về phòng, đóng cửa lại, Trần Thải Tinh mở túi móc ra tờ giấy khi nãy.
Là một phong thư, viết bằng tiếng anh.
Trần Thải Tinh:…..
May là tiếng anh cậu đã qua cấp 6.
Trò chơi này thật là làm người ta khó lòng phòng bị mà bị trọc đầu.
Phong thư này là viết cho Edward House, lạc khoản kí tên một người tên là Joanna. Đây là một phong thư xin giúp đỡ, có thể từ lời nói nhìn ra trước thời điểm viết thư