Editor: Tiêu Tiêu
“… Đang yên đang lành sao lại đột nhiên lại trở về?” Quách Dục không rõ hỏi qua điện thoại, “Không phải chúng ta mới vừa đi biển chơi với Tiểu Cửu đó hả?” Bên kia điện thoại không nói gì, Quách Dục cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi dò: “Làm sao vậy? Không phải là người nhà của Tiểu Cửu tìm tới chứ?”
“Trong điện thoại không nói được.”
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi và lão Trình sẽ qua tìm cậu, người anh em, trước hết cậu đừng buồn …” Quách Dục nghĩ là mình đã đoán đúng, lên tiếng an ủi.
Trần Thải Tinh cười lạnh nói: “Vì sao tôi phải buồn?”
“Người anh em, cậu đừng khổ sở nữa, có phải cậu buồn quá hóa rồ rồi không?” Quách Dục điên cuồng ra hiệu với lão Trình, cũng không nhắc đến thế giới trò chơi cao cấp nữa, nói: “Cậu chờ tôi nhá người anh em, tôi lập tức đi mua vé, cậu cũng đừng tự mình hại mình nha…”
Trần Thải Tinh:…
“Quách Dục, ngậm miệng.”
Cúp điện thoại, Trần Thải Tinh kéo vali đón xe về nhà, trên đường báo bình an cho mẹ. Mẹ Trần nghe điện thoại quan tâm hỏi: “Hai ngày nay dì cả của con giới thiệu cho con mấy cô gái, con đi xem mặt chưa? Con nói đi, mẹ tư vấn một chút cho con.”
“Mẹ, hiện tại con không có tâm tư để ý mấy thứ này.”
Mẹ Trần: “Con bây giờ không đi làm, đang rảnh rỗi, có thời gian để theo đuổi con gái nhà người ta, con không muốn đi thì giờ con muốn cái gì? Mẹ cùng chú Chu cũng mỏi mắt chờ con của con, Thành Thành thì không thể trông cậy nữa rồi, ý của mẹ là Thành Thành bận làm việc, con lại không giống vậy, mau chóng sắp xếp ổn thỏa việc hôn nhân đại sự này đi.”
Chu Thành đã come out với người nhà. Trần Thải Tinh nghe ra mẹ cậu lỡ miệng, vẫn nín giận không nói gì, không để lộ chút cảm xúc nào qua điện thoại. Cho dù mấy ngày đầu năm mà cậu vừa trải qua cũng không thoải mái gì cho cam, nhưng cũng không nên vì thế mà ảnh hưởng đến cảm xúc của ẹm.
Trần Thải Tinh kiên quyết không thừa nhận, sợ mẹ sẽ đi máy bay tới đánh cậu.
Trong điện thoại, mẹ Trần càm ràm một trận, không nghe thấy con trai nói gì, nghĩ một lát nói: “Con trai, không có việc làm cũng không sao, có đủ tiền không? Con đừng tự ti, ừm, mẹ ở đây mẹ còn có chút…”
“Mẹ, mẹ thấy con là một người mỏng manh dễ tự ti sao?” Trần Thải Tinh không nghe nổi nữa, nói thêm vài câu nữa chắc mẹ cậu sẽ bắt đầu hỏi xoáy đáp xoay về đời sống của cậu mất. “Con không thiếu tiền, mẹ có đủ tiền không? Con gửi qua cho mẹ, qua năm mới mẹ cùng chú Chu đi chơi một chuyến, không phải mẹ từng hâm mộ chuyện dì nhỏ được đi du lịch nước ngoài đấy sao, hay là mẹ cũng đi…”
Rốt cuộc có thể đổi chủ đề trò chuyện, đến cổng tiểu khu, tắt điện thoại. Trần Thải Tinh xách hành lí thở phào nhẹ nhõm, mẹ Trần ở đầu kia thì vô cùng vui vẻ, nói như vậy cũng tốt, bố Chu thấy thế hỏi một câu: “Có yêu thích cô gái nào không?”
Mẹ Trần mới phản ứng được, mình đã bị con trai đánh trổng lảng.
“Tôi không quản nữa, xem xem thằng con tôi có thể độc thân tới lúc nào.”
——
Mặc dù bị càm ràm một đường nhưng cảm xúc của Trần Thải Tinh cũng tốt hơn nhiều, về đến nhà mở cửa, trước mặt là căn phòng trống rỗng đen thui, không có một âm thanh nào vang lên, đi mở van điện nước, khi đổi dép lê ở giá dép thì thấy môi dép nhỏ lông xù.
Trần Thải Tinh nghiến răng.
Trong tủ lạnh không có gì, cả căn nhà chỉ có mình cậu, lúc này cậu cũng chẳng buồn kêu đồ ăn ngoài nữa, đành đi úp mì, lúc tắm rửa sạch sẽ đi ra thì mì đã ngâm đến trương cả lên, càng không muốn ăn.
Cuối cùng cứ thế mà ngã xuống giường đi ngủ.
Căn phòng mờ tối, sương mù đảo quanh sau đó hóa thành một nam nhân cao lớn. Đối phương nhìn Trần Thải Tinh không an ổn đang ngủ trên giường, bèn trèo lên giường, ôm cậu, nói: “Tôi ở đây, ngủ đi.”
Một giấc này Trần Thải Tinh ngủ rất sâu, đất trời đen kịt, bù đắp lại mấy đêm ngủ không ngon giấc ở núi tuyết. Tỉnh lại đã gần giữa trưa, vội vã xông tới nhà tắm, lúc nhìn gương đánh răng, cậu phát hiện ở trên cổ có vài vệt hồng nhỏ.
Trời mùa đông mà trong nhà có muỗi??
Nhưng cũng có thể là do vài ngày cậu không ở nhà, nên trên giường có rệp, bèn đem chăn ga đi phơi nắng. Trần Thải Tinh không coi đây là chuyện to tát, xoa xoa mặt, ngày hôm nay không muốn ra ngoài, gọi chút thức ăn ngoài, giống hệt như lúc chưa có Tiểu Cửu, cậu đều qua loa như vậy mà qua ngày.
Lười bật bếp, cũng lười ra ngoài ăn cơm.
Chuông cửa vang lên.
Trần Thải Tinh tưởng Quách Dục và Trinh Lập Phong, tối hôm qua hai người nói sẽ mua vé máy bay qua đây, giờ đã đến nơi. Mở cửa, ngoài cửa đúng là đàn ông, nhưng không phải hai người Quách Dục và Trình Lập Phong.
“Anh tới làm gì?”
“Đói không? Tôi mua cơm.” Người đến dường như rất quen thuộc mà giơ lên hộp giữ nhiệt trên tay. “Tối hôm qua tôi không về nhà, nhớ người ta rồi hả?” Một tay chặn cửa, nhíu mày nhìn đối phương, “Đây là nhà tôi.”
Trần Thải Tinh lạnh giọng a một tiếng, “Tối hôm qua tôi ngủ cực kì tốt.”
Anh về là về đâu?
“Nơi có Tinh ở cũng là nhà tôi. Tinh, em nói xem.”
Lúc trước là cậu đã từng nói với Tiểu Cửu như vậy, thế nhưng người đàn ông cao đến m9 trước mặt này, xin hỏi liêm sỉ anh ở đâu?
Nhận ra uy hiếp từ trên người Trần Thải Tinh, người đến, cũng chính là Nguyên Cửu Vạn nở ra nụ cười.
“Tinh, em có muốn sờ thử cơ ngực của tôi không?”
Trần Thải Tinh:!!!
“Ăn cơm xong có thể sờ thử, hoặc sờ xem trước rồi lại ăn cơm, còn có thể ăn…”
“Nói rõ trước, tôi không phải là loại người tùy tùy tiện tiện vì nhìn cơ ngực của anh mới mời anh đi vào. Ngoài miệng nói không muốn nhưng Trần Thải Tinh lại mở cửa để hắn đi vào, rõ ràng bày ra bộ dạng dục cự còn nghênh.
Nguyên Cửu Vạn khẽ cười, cúi đầu chào đầy thân sĩ: “Honey, tôi hiểu, là do tôi tùy tiện.”
“Biết là vậy, nhưng lần sau đừng như thế nữa.”Trần Thải Tinh đóng cửa, nhận đồ ăn trong tay đối phương, vừa đi đến nhà bếp, vừa nói: “Anh đừng tưởng rằng cứ cởi ra hết thì tôi sẽ thuận theo anh muốn làm gì thì làm, tôi thật sự không phải loại người như vậy.”
Nguyên Cửu Vạn: “Nhưng tôi đang cởi rồi.”
Trần Thải Tinh:!!!
“Đã nói là không muốn, là đàn ông con trai cũng không thể tùy tùy tiện tiện như thế.” Ngoài miệng Trần Thải Tinh là nói như vậy, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy vẻ hưng phấn mà đi ra ngoài cửa, nhìn thấy áo sơ mi của Nguyên Cửu Vạn vẫn thắt đến cái nút trên cùng, đi dép lê của cậu, cười với cậu nói: “Nhỏ.”
Thì ra là cởi giày…
“Nếu không thích thì không cần mang vào đâu.” Trần Thải Tinh mất hứng, “Nhà tôi còn có cái nhỏ hơn.”
“…” Nguyên Cửu Vạn ăn mặc kín đáo đang bắt đầu cởi áo khoác.
Trần Thải Tinh cười hì hì xua tay, “Đừng như vậy, mặc dù bây giờ chỉ mới đầu năm, nhưng mà trong nhà cũng ấm, đừng để bị nóng, cởi ra đi.”
Nhưng chờ hắn cởi áo khoác ra, khi khuy áo sơ mi cởi đến nút thứ hai, lộ ra cơ ngực rắn chắc, đôi mắt Trần Thải Tinh dường như dán cứng vào thứ ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo, thế nhưng miệng cậu vẫn nói ra mấy lời nói tỏ vẻ nghiêm chỉnh: “Ban ngày ban mặt, đừng làm mấy chuyện không đứng đắn!”
“Vậy nghe Tinh, ăn cơm trước.” Nguyên Cửu Vạn dừng tay lại.
Trần Thải Tinh: …
Thôi. Dù sao cậu cũng đói.
Trên bàn ăn.
Trần Thải Tinh nói: “Anh đừng tưởng để lộ cơ ngực, mang theo hộp cơm, thì tôi có thể bỏ qua mấy chuyện trước đây.”
“Tinh, vậy em nói như thế nào mới có thể tha thứ cho anh?”
Trần Thải Tinh đối diện bản thể của Nguyên Cửu Vạn, cảm thấy cơm trong bát càng thơm, nói: “Đây chính là bộ dáng chân thực của anh?”
“Thực ra cũng không phải.”
Nguyên Cửu Vạn thấy Tinh lộ ra vẻ muốn tiễn khách, vội vàng nói: “Anh là một thể hư vô, ở thế giới đầu tiên chúng ta gặp mặt, đây chính là bộ dáng của anh lúc đó, sau đấy thì anh vẫn giữ nguyên như vậy.”
“Hiểu, người máy, các anh có phải đều là dữ liệu được mã hóa không?” Trần Thải Tinh tỏ ra hiểu biết, nói lời khách sáo.
“Tinh, chuyện trò chơi, sau này em sẽ biết tất cả.”
Trần Thải Tinh: chơi không thể chơi, sờ không thể sờ, chuyện trong game cũng không tìm hiểu được, chỉ có thể căm tức đối diện Nguyên Cửu Vạn mà ăn hai bát cơm.
Trần Thải Tinh tiếp tục thảnh thơi ăn, liền nghe tiếng Quách Dục vọng đến từ ngoài cửa: “Tinh, từ khi nào mà cậu trốn tôi có một người bạn trai đẹp trai như vậy?”
“Thật tinh mắt.”
Đây là tiếng của Nguyên Cửu Vạn.
Rất nhanh Quách Dục đã đi vào, nói: “Cậu thật sự tìm bạn trai? Cậu không phải nói năm nay sẽ kết hôn sao? Người trong nhà cậu thoáng vậy, giới thiệu cho cậu một soái ca cực phẩm, nếu không biết tôi còn tưởng cậu gọi MB.”
“Cậu có ý gì? Tôi đẹp trai như này mà còn cần gọi MB sao?” Trần Thải Tinh bắt sai trọng điểm.
Quách – chó độc thân – Dục vừa rơi lệ vừa hướng mắt về phía Trần Thải Tinh, nói: “Không phải, thời gian quá ngắn, mới có mấy ngày, cậu đã tìm được một người đẹp trai như vậy, chẳng trách không thèm đi bơi, không thèm vào rừng nướng BBQ cùng tôi và lão trình.” Uổng công hắn lo lắng cho cậu.
Trần Thải Tinh để đũa xuống, đứng lên, một tay vỗ cơ ngực của Nguyên Cửu Vạn.
“Anh Tinh, đừng đừng đừng, hai bọn tôi còn ở đây, cậu có khát khao thế nào đi nữa thì cũng nhịn một chút…”
“Ngực bự, con lại, đẹp trai, 1m9.” Trần Thải Tinh nhắc nhở một số từ mấu chốt. Nguyên Cửu Vạn rũ mắt, trong con ngươi mang theo ý cười, nhìn cái tay còn đang đặt trên ngực hắn.
Quách Dục: “!!! Trần Thải Tinh, cậu cũng quá mức vô lý đấy, biết là người yêu của anh đẹp trai dến lóa mắt, nhưng mà nhìn cơ ngực kia xem, cũng đâu quá lớn như anh nói.
“Cậu biết cái gì, mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt, khi sờ cảm giác cực kì tốt.” Trần Thải Tinh bị Quách Dục làm tức đến nóng đầu rồi, nhìn về phía Trình Lập Phong, “Lão Trình, anh thông minh hơn, anh nói xem.”
Mặt Trình Lập Phong lạnh lùng, chần chừ một lúc, “Chúc mừng.”
Trần Thải Tinh:…
Cậu tức chết mất.
“Tôi từng nói qua với các cậu, trong game có một NPC, từng xuất hiện trong cả 2 thế giới, đã cứu tôi, có nhớ…”
“Đậu má!” Quách Dục kinh ngạc, nhìn Trần Thải Tinh rồi lại nhìn người con lai soái ca bên cạnh cậu, lắp ba lắp bắp nói: “Đậu má, không thể nào!”
“Thật” Trần Thải Tinh nhìn Quách Dục “Đừng có ‘đậu má’ thay từ này đi. Đúng rồi, hắn tên Nguyên Cửu Vạn.”
Quách Dục:”Đậu má”
Chờ Quách Dục khiếp sợ xong, Trần Thải Tinh đơn giản nói về chuyện của Nguyên Cửu Vạn, đương nhiên tự giác quên đi cái gì mà cậu yêu Nguyên Cửu Vạn đến chết đi sống lại, rồi cả vụ cậu muốn mang thai sinh con cho hắn blah blah blah…
Cậu không tin!
Trong phòng khách.
Quách Dục nâng chén trà nóng, không biết là quá nóng hay là quá lạnh, vừa run cầm cập vừa lén lút tò mò nhìn Nguyên Cửu Vạn. Nguyên Cửu Vạn ngồi trên ghế salon, tư thế nhàn nhã, đối với ánh mắt đánh giá tập mãi thành quen. Trước mặt người ngoài không nói lời nào, hắn thật sự giống một vị quý tộc châu Âu thời Trung cổ.
“Anh có thể thả chúng tôi trở về không?” Quách Dục nhấc tay, xin xỏ chút lợi ích, “Tôi không muốn chơi game, tôi muốn kết hôn hôn sinh con.”
Nguyên Cửu Vạn: “Trừ phi chết.”
Quách Dục cảm thấy xin xỏ bất thành, giơ tay đầy tha thiết chờ mong tiếp tục hỏi: “Vậy có thể buff cho tụi tôi tí tài năng gì đó trong trò chơi không?”
“Game có quy tắc của riêng nó, mấy người là người chơi nên cần phải tuân thủ quy tắc.” Nguyên Cửu Vạn nói chung chung.
Quách Dục còn cố gắng dãy dụa: “Vậy, NPC đại nhân, ngài có thể cho bọn tôi chút phúc lợi gì không?”
“Hắn là một NPC bị bug, muốn phúc lợi gì, hắn chẳng có gì ngoài số liệu được mã hóa, mà số liệu thì chó thể cho cậu cái gì? Muốn hắn cho cậu cái xe đạp à?” Trần Thải Tinh mở miệng trước, lấy bản thân mình ra làm gương mà nói: “Thế giới trước, tôi chỉ lấy được S, cũng là vì hắn làm phân tâm lục chú ý của tôi.”
Quách Dục: “Anh Tinh, tôi thật sự không biết cậu nói như vậy là đang khoe khoang hay là thấy đánh giá S là thấp.”
Đây chính là chênh lệch giữa học sinh giỏi và học sinh cá biệt. Hắn chỉ cần đạt cấp S thôi cũng đã rất vui rồi.
“Thì ra tôi có ảnh hưởng đối với em, Tinh.” Nguyên Cửu Vạn nghiêng vai tới gần Trần Thải Trinh.
Trần Thải Tinh: Đây không phải là nói thừa sao!
Nuôi chó còn có tình cảm, chứ đừng nói Tiểu Cửu cậu nuôi từ bé. Nói tới Tiểu Cửu đáng yêu của cậu, Trần Thải Tinh lại muốn nộ khí xung thiên, người nào đó đã nuốt mất em trai yêu dấu của cậu rồi.
Nguyên Cửu Vạn yên lặng ngồi thẳng người lại, “Mấy người còn muốn hỏi cái gì? Liên quan đến game thì tôi không thể nói.”
Lời Quách Dục chưa kịp ra khỏi miệng thì bị nuốt trở về, cái này không thể nói thì còn có cái gì cho họ hỏi cơ chứ?”
Nguyên Cửu Vạn dường như đoán được điều Quách Dục đang nghĩ, giọng điệu khá nhiệt tình nói: “Có thể hỏi về quá khứ của tôi và Tinh, thật là một câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt cảm động lòng người.” Nói, hắn liếc Trình Lập Phong.
Trần Thải Tinh: ….
“Anh câm miệng lại.”
Việc Nguyên Cửu Vạn ở đây đối với Quách Dục và Trình Lập Phong mà nói, nghe có vẻ như là một tiếng sấm lớn nhưng thực tế lại chẳng có một chút xíu tác dụng thực