Editor: Xu
Quách Dục cho rằng chị gái cảnh sát sẽ cúp điện thoại, kết quả đối phương chần chừ một lúc, nói: “Để tôi hỏi mấy người bên bộ siêu nhiên đặc biệt thử xem, thông tin vụ án bọn họ có nhiều lắm, nếu như được sẽ liên hệ với Nguyên tiểu thư.”
“Được đấy.” Trần Thải Tinh thổi phồng bản thân: “Nếu đã từng xem phát sóng trực tiếp thì cô cũng biết thực lực của đội chúng tôi, số điện thoại liên hệ chính là số này, rất mong được cùng lực lượng cảnh sát hợp tác, đúng rồi làm phiền cô hỏi nhanh tí nhé, trời sắp tối rồi, mọi người cũng không hy vọng lại chết thêm người.”
Đầu kia trả lời rất nhanh sẽ thông báo lại.
Kết thúc cuộc nói chuyện.
Quách Dục vẻ mặt mơ hồ: “Còn có thể làm như vậy? Bộ siêu nhiên đặc biệt???”
“Tiền lưu thông ở thế giới này là nhân dân tệ.” Trần Thải Tinh ngồi tư thế đại lão uống trà.
Cho nên không quan tâm ngành đặc biệt gì, kiếm được tiền là được.
Quách thiếu chảy ra hàng nước mắt không học vấn không nghề nghiệp. Hắn đã làm mất mặt giới phú nhị đại.
Hơn mười phút sau, điện thoại Trần Thải Tinh vang lên. Lần này người liên lạc không phải chị gái, mà tự xưng là Ninh Viễn – đội trưởng bộ siêu nhiên đặc biệt. Điện thoại mở loa ngoài, đối phương bắt chuyện ngắn gọn xong liền nói “Chung cư ma quái lần này nhờ cả vào đội ngũ của Nguyên tiểu thư, nếu như tiêu diệt sạch sẽ, chúng tôi sẽ cho Nguyên tiểu thư trăm vạn tiền công.”
Trần Thải Tinh:!!!
Cậu thật không ngờ rằng sẽ nhiều như thế.
Vì vậy hỏi ra miệng.
Đội trưởng Ninh Viễn nói: “Bảy năm trước tiền công là mười vạn, nhưng trong bảy năm này tòa nhà đó liên tục có người chết, chính phủ muốn khai phá đoạn đường này, giữ tòa nhà cũ kỹ có chuyện ma quái đó lại sẽ ảnh hưởng không tốt đến cả thành phố, cho nên tiền công lại tăng lên lần nữa nhưng lại không ai dám nhận, hoặc là đưa mạng ném vào, hoặc là đi ra đều điên điên khùng khùng thương tích đầy mình, tòa nhà này đã thành vết sẹo làm hỏng cả bộ mặt thành phố.”
“Cặp sinh đôi đã chết bảy năm?” Nói xong đoạn giới thiệu, Trần Thải Tinh bắt đầu đi vào trọng điểm.
Ninh đội trưởng nói: “Phải. Chung cư này hoàn thành vào 40 năm trước, vì giá thuê rẻ, lúc đó thuê tòa nhà này đa số là người làm thuê đến từ nơi khác, nhân khẩu hỗn tạp. Thư Tuyết là mẹ của Thư Đồng, Thư Niên chuyển đến đây vào 10 năm trước, mang theo hai con trai sinh đôi 5 tuổi, lúc đó là ở tầng một, ban đầu Thư Tuyết rửa chén làm việc vặt thuê tại nhà hàng, sau đó đi bán thân kiếm được tiền thì chuyển tới tầng năm ánh sáng tốt hơn, ở phòng 507 phía đông. Mùa đông bảy năm trước, Thư Tuyết quen biết khách làng chơi Hồ Chính Bình, Hồ Chính Bình làm nhà thầu, 43 tuổi, thích kiếm gái mại dâm…”
Chuyện cũ không khác biệt lắm so với bài đồng dao thắt dây.
Mẹ làm nghề bán thân quen biết khách làng chơi, dẫn sói vào nhà, Hồ Chính Bình tâm tư xấu xa nhìn trúng hai anh em sinh đôi Thư Đồng, Thư Niên lúc đó mới có 8 tuổi. Hồ Chính Bình cùng Thư Tuyết đi về có đôi, sau đó vào một ngày mùa đông, dục vọng ngược đãi trẻ em biến thái của Hồ Chính Bình dâng lên, đem hai anh em nhỏ bé treo ở trên quạt, sống sờ sờ hành hạ đến chết.
Chính là lời hát trong bài đồng dao.
Bạn xoay một móng gà lớn, tôi biến thành một sợi mì.
Bạn thắt thành lưới đánh cá lớn, tôi thắt ra cái chậu.
Bạn thắt dù máy bay hạ cánh, tôi thắt thành cái kéo và lọ hoa.
…
Ở đây ‘móng gà’ chính là tay, ‘sợi mì’ là ruột. Thủ pháp hung thủ gây án cực kỳ tàn nhẫn, ‘dù máy bay hạ cánh’ là chỉ cách hai bé trai chết, ‘lưới đánh cá lớn’ là dây thừng treo hai bé trai, hung thủ treo hai bé trai lên, dùng kéo mổ bụng hai đứa nhỏ, cắt tay, ruột thành từng đoạn, ‘chậu’ đựng thi thể, nội tạng và máu tươi, ‘lọ hoa’ là bước cuối cùng hung thủ đem tim hai bé trai bọc lại để thưởng thức.
“… Vụ án này lúc đó gây chấn động một thời, hung thủ rất nhanh bị bắt về quy án, thừa nhận hành vi phạm tội, mẹ hai bé trai lúc đó ra ngoài, khai báo không biết chuyện, nhưng Hồ Chính Bình lại nói hắn cho cô ta 2 vạn tệ, cô ta ngầm đồng ý hắn có thể tùy tiện làm theo ý mình. Trong khẩu cung Thư Tuyết nói cô ta cho là Hồ Chính Bình chỉ muốn vui đùa với hai đứa nhỏ một chút, không nghĩ tới Hồ Chính Bình sẽ giết người. Ngày thứ bảy sau khi chuyện xảy ra, Thư Tuyết tự sát ở trại tạm giam, tự mình treo cổ, Hồ Chính Bình cũng chết tương tự như vậy, cách chết thê thảm giống như lúc hai bé trai chết, lúc đó vụ án này cũng chuyển giao cho bộ ngành chúng tôi.”
Ninh đội trưởng nhắc tới vụ án này vẫn luôn mắng đồ khốn không bằng cầm thú.
“Đoạn thời gian đó đưa tin này thật sự tạo nên ảnh hưởng không tốt, bộ ngành chúng tôi phái người đi siêu độ, sau đó yên bình chưa tới nửa năm, người vào ở đứt quãng xảy ra chuyện, nhẹ thì bị thương xui xẻo té gãy chân, nghiêm trọng thì nhảy lầu tự sát, nhưng bởi vì tiền thuê nhà rất rẻ, rất nhiều người làm thuê đến từ nơi khác không biết chuyện mới thuê, án mạng càng ngày càng nhiều, cơ hồ một tháng hai, ba lần xảy ra án mạng, sau đó mời thiên sư đi vào, cũng an tĩnh được một năm.”
“Thế nhưng bắt đầu năm thứ ba, tòa nhà lại bắt đầu có người chết, lần này càng hung ác hơn, hai năm đó cả tòa nhà đã chết 86 người. Chúng tôi thử mọi loại biện pháp, tất cả đều bất lực quay về, chính phủ hạ lệnh muốn phá bỏ di dời, còn chưa khởi công đã xảy ra chuyện, sau đó đành phải bỏ hoang cả tòa nhà.”
Ninh đội trưởng nói từng câu, đồng thời nói ra tên 86 người chết trong tòa nhà.
Quách Dục ở bên cạnh làm nhân viên tốc kí.
“Hai đứa nhỏ thực sự đáng thương, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy rồi, mẹ của bọn họ và hung thủ cũng đền tội, không cần hại tính mạng của những người vô tội khác.” Ninh đội trưởng cảm thán, cuối cùng nói: “Lát nữa tôi sẽ cho người đưa tư liệu án mạng đến tòa nhà.”
Tốc kí Quách thiếu … bàn tay viết viết nãy giờ muốn tróc hết da, bây giờ lại nghe thấy sẽ gửi tư liệu qua:???
“Thi thể của Thư Tuyết cùng Hồ Chính Bình các người có thể đưa tới không?” Trần Thải Tinh không muốn gọi Thư Tuyết là mẹ của hai đứa nhỏ, người như thế không xứng.
Ninh đội trưởng nói: “Điều cô nghĩ tới chúng tôi cũng nghĩ tới, sau khi Thư Tuyết cùng Hồ Chính Bình chết, chúng tôi mời thiên sư đem thi thể hai người đưa tới, thiên sư nói để hai bé trai bình ổn oán khí, xác thực bình tĩnh hơn một năm, nhưng sau đó vô dụng, vẫn xảy ra chuyện. Thi thể hai người lúc này hẳn là ở trong tòa nhà, lúc đó chúng tôi đưa vào nhưng không đưa ra, biến mất.”
Trần Thải Tinh nghĩ đến bên trong cú điện thoại kia đột nhiên xuất hiện âm thanh nữ quỷ, theo giác quan thứ sáu cậu nghĩ hẳn là Thư Tuyết.
“Đúng rồi, Nguyên tiểu thư, theo lời vị thiên sư cuối cùng đi vào nói, tòa nhà này đã hợp lại thành nơi tích tụ oán khí, người bị hại chết ở trong tòa nhà, hồn phách đều bị nhốt ở bên trong, không có cách nào giải thoát, biến thành quỷ quái, mọi người phải chú ý an toàn, thấy không được thì rút lui.”
Nói cách khác cả tòa nhà ít nhất có 100 con quỷ.
Trần Thải Tinh: “Cảm ơn, nhưng mà chúng tôi không thể rút lui được. Đúng rồi, Thư Tuyết đã từng thuê ở tầng một là phòng số mấy?”
“Tôi tìm xem.” Ninh đội trưởng mở ra tư liệu, nhanh chóng nói: “Là phía tây phòng 104.”
Vậy thì không phải là phòng chết hai người chơi kia. Phía tây không ai sửa chữa, chủ kênh stream sắp xếp người chơi ở hai bên phía đông nam.
Kết thúc cuộc trò chuyện, còn phải đợi một lúc để tư liệu được đưa tới.
“Đi phòng 104 xem.” Trình Lập Phong nói.
Trần Thải Tinh cũng có ý này. Bạn học Ngụy Phi Vũ đắc ý gặm đùi gà, nhìn qua dường như oán niệm không dày đặc như lúc mới gặp.
“Ăn xong sau đó thu dọn đi.” Trần Thải Tinh sai khiến tiểu đệ không nương tay.
Ngụy Phi Vũ cầm đùi gà ngẩng đầu, mặt trắng bệch, bình tĩnh hỏi: “Ngày mai ăn cá hở?”
Dĩ nhiên nhìn ra được sự mong đợi từ trong đôi mắt kia.
Quách Dục: Nhất thời không biết cảm thán thế nào. Người anh em cậu là quỷ chết đói đầu thai sao?
Ngụy Phi Vũ tuy rằng không phải quỷ chết đói đầu thai, nhưng tình huống cũng không khác biệt nhiều. Khi còn sống gia cảnh cậu nghèo khổ, đi học cũng vô cùng gian nan, được học bổng còn đem về để mua thuốc cho mẹ bị bệnh nặng, bình thường ở trường học chỉ ăn bánh màn thầu cải trắng miễn phí, lúc chết là khi kết thúc buổi tối tự học, ngày đông lạnh chết trong phòng thuê giá rẻ, bữa tối còn chưa có ăn, chính là bị đói.
“Được, ngày mai ăn cá.” Trần Thải Tinh đồng ý một tiếng, nhìn về phía camera trong phòng khách, “Hoàng thiếu, bạn học Ngụy muốn ăn cá, ngày mai làm phiền chuẩn bị thêm nhiều chút. Có yêu cầu gì tự mình nói với màn hình đi.”
Trên mặt Ngụy Phi Vũ lộ ra vẻ ngượng ngùng, tuy ngượng nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía camera.
Mấy người không lên mạng nên không biết tình hình lúc này. Hiện tại số người xem stream của Trần Thải Tinh đã tăng vọt hơn mười vạn, trên mạng nổ tung: 【 Vkl, thật sự là Ngụy Phi Vũ, cậu ta giống như đang nhìn tôi, tòa nhà này càng ngày càng kích thích. 】
【 Hoàng thiếu thiệt trâu bò, quỷ mà cũng thích ăn cơm nhà anh, lại nói tôi nhìn chị gái xinh đẹp dùng cơm cũng đói bụng, cách quảng cáo này cũng được á. 】
【 Nhân viên nhà tôi vừa bị doạ trở về, ban ngày ban mặt gặp quỷ, tôi còn phải tặng lì xì đỏ để an ủi, cuộc sống không dễ dàng mong mọi người ủng hộ nhiều hơn nha. Toàn bộ già trẻ khách sạn Hoàng thị chúng tôi hoan nghênh mọi người cổ động, bây giờ sẽ đặc biệt đưa ra những món ăn như tiểu đội của chị Nguyên, ai theo đuổi mỹ vị kích thích có thể lựa chọn nha, nói ra tên Hoàng thiếu tôi, tất cả mọi người trong phòng trực tiếp đều được giảm 10%. 】
【 Hoàng thiếu trâu bò!!! Tôi cũng muốn được như chị Nguyên! Mặc dù quý thế nhưng hiếm thấy! Xông lên đi! 】
Đây cũng là một thiên tài kiếm tiền.
Bốn người ra khỏi phòng, sân nhà lặng lẽ, bốn người chơi khác không biết đi đâu. Lần này người chơi ít như vậy, cảm giác như là trò chơi muốn “bồi bổ” cho cặp sinh đôi.
Quả nhiên là thế giới cao cấp đầu tiên ra oai phủ đầu.
Phòng 104 phía tây khuất sáng, rõ ràng là ban ngày, từ sân nhà sân nhà đến đây như chia thành hai nửa, ánh sáng rất yếu cần phải bật đèn pin cầm tay, bên ngoài góc tường đều đốm mốc tróc ra da tường.
“Nơi này chắc sẽ không bị sập chớ?” Quách Dục rất cẩn thận.
“Không sập được, tiến vào thôi.” Trần Thải Tinh đẩy cửa ra, nếu muốn sập, còn cần gì đội phá dỡ, địa bàn cặp sinh đôi giữ gìn làm sao có thể cứ thế mà sập được?
Ánh sáng chiếu vào trong phòng.
Bố cục trong phòng giống những phòng khác, chỉ là căn phòng này đặc biệt ẩm ướt. Có khả năng liên quan đến việc cặp sinh đôi đã từng ở qua. Sau đó có hộ gia đình khác chuyển vào nơi này ở, bởi vậy không có dấu vết anh em sinh đôi đã từng sống.
“Nếu không gọi cuộc điện thoại vừa xong, thì đúng là không phát hiện ra chỗ này có gì khác biệt.” Quách Dục bặt đèn pin cầm tay bắt đầu tìm kiếm.
Căn phòng sau đó chắc là hai cô gái thuê chung, gia cụ cũ nát, còn có quần áo để lại như là vội vàng dọn đi, nếu không, cứ tiếp tục ở trong tòa nhà này có lẽ sẽ sớm bay màu. Căn phòng không lớn, bốn người phân công nhau tìm, Trần Thải Tinh luôn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo như là có ánh mắt vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm.
“Mọi người có phát hiện thấy không …” Quách Dục cũng có loại cảm giác này.
Trần Thải Tinh ngắt lời: “Có. Tìm nhanh lên.”
Quách Dục đành nuốt lời nói trở về, bị nhìn chằm chằm cũng không có cách nào tìm thì vẫn phải tìm. Cho nên căng da đầu làm như không biết.
“Mọi người mau tới đây, có phải là cái này không?” Quách Dục đột nhiên kêu lên trong phòng ngủ phụ.
Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu đi qua xem, lúc đi ngang qua cửa nhìn thấy Tiểu Cửu vung tay nhỏ. Trong phòng ngủ phụ không còn âm thanh của Quách Dục, Trần Thải Tinh phát hiện không ổn liền nhanh chóng kéo Tiểu Cửu đi khỏi phòng ngủ chính.
Phòng khách Trình Lập Phong đã tìm qua.
Hai người đến phòng ngủ phụ liền thấy Trình Lập Phong đưa tay đập vào gáy đánh Quách Dục ngất xỉu, bởi vì Quách Dục cầm trong tay một đoạn dây thừng màu đỏ cuốn hai vòng vào cổ tự mình siết đến sắc mặt tái nhợt thiếu chút nữa tắt thở.
Quách Dục ngất đi tay thả lỏng, dây thừng tự nhiên rơi xuống trên sàn nhà bẩn thỉu.
Dây thừng cũ kỹ bị bụi bám vào đã biến thành màu đỏ nâu, không nhìn ra màu sắc tươi sáng lúc đầu. Dây thừng rất dài, chất liệu là vải điều đỏ, bởi vì dùng lâu nên xoắn lại thành hình tròn.
“Thắt dây?” Trong đầu Trần Thải Tinh lập tức nhảy ra từ này.
Trên mặt đất Quách Dục từ từ tỉnh lại, Trình Lập Phong đánh mạnh tay làm Quách Dục ôm cổ ‘ai u ai u’ kêu đau, tỉnh táo lại nhìn thấy dây thừng bên người, âm thanh khàn khàn nói: “Thật thiếu chút nữa thì toi rồi, chính là cái dây thừng này. Em tìm được ở dưới gầm giường, em vừa đụng vào bỗng như bị điều khiển, tay không nghe sai khiến mang dây cuốn lên cổ, nếu không phải lão Trình tới đúng