Editor: Tiêu Tiêu
“Mất nắp bút? Cái nắp bút nào lại đáng giá như thế chứ?”
Lôi Khải lên tiếng, Ngụy Phi Vũ nhìn sang, Lôi Khải giật mình, nghĩ đến việc Tiểu Ngụy bị diss là quỷ nghèo, liền vội vàng nói: “Tôi chỉ là đơn thuần thắc mắc, không có ý tứ gì khác.” Thái độ của bạn nhỏ Tiểu Ngụy đối với Nguyên Tinh và với cậu ta sao lại khác nhau một trời một vực vậy…
“Bút vẫn còn chứ? Lấy ra xem xem.” Trần Thải Tinh lên tiếng.
Ngụy Phi Vũ đang ăn, vừa nghe liền ngoan ngoãn bay về phía bàn học, cậu nhóc kéo ngăn tủ ra, lấy ra một cây bút máy, đã không còn mực, cán bút màu đen bình thường, chính là cái bút loại một đồng một cây.
“Không phải là do cậu tự làm mất hở? Cái này thật sự là có gì đáng để trộm chứ?” Lôi Khải cẩn thận lên tiếng.
Ngụy Phi Vũ lắc đầu nói: “Tôi làm xong bài tập, đến khi đi ngủ thì nắp bút vẫn còn.”
Bởi vì Ngụy Phi Vũ nghèo, đồ dùng bị mất cũng không có tiền mua cái mới, vì thế mà cậu nhóc rất biết giữ gìn đồ dùng học tập. Trần Thải Tinh tin lời Ngụy Phi Vũ, “Em ý nói mất là mất. Đồ hung thủ mặc trên người đều là hàng hiệu, là một kẻ không thiếu tiền, không phải giết Tiểu Ngụy vì tiền, lấy đi nắp bút, vật này không đáng chú ý, sẽ không bị phát hiện, càng giống như là một món chiến lợi phẩm.”
“Đúng thế thật, em cũng cảm thấy chị Nguyên nói rất có lý.” Đường Nhạc gật đầu phụ họa, nghĩ một lúc, hỏi “Nắp bút bị mang đi không ai phát hiện, nhưng tại sao lại chặt rồi giấu chân của Tiểu Ngụy? Còn nữa, ở tầng này cách âm không tốt, đập đồ vật kêu ầm ầm, cũng không ai phát hiện, thật là kì lạ.”
Thực ra cũng không kì lạ đến mức ấy, người sống trong khu nhà này rất phức tạp, sáng sớm vợ chồng cãi nhau, tiếng trẻ con khóc thét cũng có, lại không có gác cổng, càng khỏi nói camera, để một đôi chân vào túi nilong đen là có thể đem ra ngoài, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Nhưng mà điểm kì quái chính là cảnh sát tìm khắp phố cũng không tìm thấy chân của Tiểu Ngụy, sau đó mở rộng phạm vi tìm kiếm cũng không tìm được.
Chân của Tiểu Ngụy giống như biến mất khỏi thế gian vậy.
“Em cảm thấy hung thủ không đi bộ mà có phương tiện, đem chân của Tiểu Ngụy đi chỗ nào đó chôn rồi.” Đường Nhạc suy đoán nói.
Cho dù thế nào đi nữa, việc tra án này phải giao cho lực lượng cảnh sát.
Trần Thải Tinh có liên lạc đội trưởng Ninh, đối phương nói đang xem livestream của họ, lập tức phái người qua, Trần Thải Tinh bảo Đường Nhạc đi xuống nói đặc điểm của hung thủ, căn cứ vào đặc điểm nhận dạng cùng việc hung thủ có phương tiện di chuyển rồi dựa vào những suy đoán ấy xem lại các đoạn ghi hình của 4 năm trước để điều tra.
Những thứ đó đều được cục cảnh sát lưu giữ.
Đường Nhạc xuống tầng. Mọi người muốn lên tầng 4, Ngụy Phi Vũ có chút sợ, lót tót đi ở cuối hàng, trong miệng nhai socola tự cổ vũ chính mình, Trần Thải Tinh nghĩ ló trán rồi nói: “ Nếu em sợ thì cứ ở lại tầng 3 đi, không cần đi cùng đâu.”
“Không, không sao đâu chị, chị Nguyên, em lên với chị, tầng trên rất đáng sợ.” Nguy Phi Vũ cảm kích chị Nguyên.
Nếu không có chị Nguyên, cậu nhóc không có đồ ăn ngon, không có ai nghe những nuối tiếc, chỉ có thể ở trong căn nhà trọ này, hàng đêm trải qua thống khổ cùng sợ hãi, lặp đi lặp lại, cho đến khi cặp song sinh tầng 5 cùng cậu nhóc chơi trò chơi.
Hung thủ giết cậu nhóc mãi mãi cũng không thể tra được.
“Em biết người trên tầng 4 chết thế nào không?”
Tiểu Ngụy lắc đầu, “Khi em tỉnh lại thì trên tầng 4 đã có quỷ.”
“Vậy em có bao giờ đi tâm hự tuổi hồng với mấy bạn quỷ trên lầu 4 chưa?”
“Em chưa từng đi lên tầng 4.”
Trần Thải Tinh hỏi câu cuối: “Em trừ ăn ra có thể làm cái gì nữa không? Có thể đánh lại quỷ trên tầng 4 không?”
Tiểu Ngụy lắc đầu như trống bỏi, oan oan ức ức nói: “Em còn có thể học tập, em học tập khá tốt.”
“Được rồi, bạn nhỏ Tiểu Ngụy, em ở lại tầng 3, đừng đi lên.” Trần Thải Tinh sợ rằng nếu như không chuẩn bị tốt, tầng bốn sẽ càng kinh dị hơn, làm cho cậu nhóc sợ, rồi sau đó Tiểu Ngụy biến thân lần nữa, như vậy sẽ càng thêm phiền toái.
Ngụy Phi Vũ: …Mình vô dụng thiệt á….
Sau đó bạn nhỏ Tiểu Ngụy ngoan ngoãn ngồi gặm socola, ở lại tầng 3.
Trên tầng 4 sương mù dày đặc, bởi vì ở trên tầng này, vào thời điểm rạng sáng, lúc âm khí mạnh nhất, một cô gái mặc một thân đồ đỏ, tự mình bày trận, móc mắt cắt cổ tay tự sát.
Cô gái kia tên Chu Tố Bình, chết lúc 29 tuổi, cùng chồng đến thành phố làm công, hai người cần cù chăm chỉ, dự định kiếm tiền mua một căn nhà tốt, đón con gái từ quê lên để cả gia đình đoàn tụ.
Chu Tố Bình rất tiết kiệm, thậm chí có thể nói là tính toán quá mức chi li, quản chồng rất chặt. Theo như ghi chép của lực lượng cảnh sát, hàng xóm và người trong nhà trọ thường nghe thấy tiếng người phụ nữ ở tầng 4 gọi chồng. Trước quỷ tiết 2 tháng, con gái Chu Tố Bình vì mẹ chồng cô chăm nom không cẩn thận nên rơi xuống giếng chết.
Mẹ chồng cô trọng nam khinh nữ, đối với cháu gái rất thờ ơ, không chết đói chết rét là được. Chu Tố Bình muốn li hôn, chồng cô đồng ý không do dự, sau khi li hôn, Chu Tố Bình mới phát hiện chồng mình có nuôi tiểu tam ở bên ngoài, bụng cũng đã lớn rồi, nghe nói là mang thai con trai.
Chồng trước mang theo một nửa tiền tích góp nhiều năm, cùng tiểu tam chuẩn bị trở về thôn huyện ở phố nhỏ mua một căn phòng sinh sống, nói chịu đủ tính khí của Chu Tố Bình lắm rồi, thành phố lớn hay không không cần thiết nữa, gã nói ở thành thị nhỏ cũng là tốt rồi.
Không còn gì, Chu Tố Bình cắt cổ tay tự sát trong phòng ở tầng 4.
Đội trưởng Ninh cấp tư liệu, Chu Tố Bình lớn lên ở nông thôn, bà ngoại của cô là bà đồng ở trong thôn, nên Chu Tố Bình cũng dần dần học được một ít.
Cho nên tầng 4 có oán khí cực nặng.
Chu Tố Bình thành lệ quỷ, hưởng thụ sợ hãi của người khác làm thú vui.
“Đến đây, cầm bùa mà dán lên người đi.” Trần Thải Tinh dán bùa lên người mình, thấy Tiểu Cửu lóng ngóng nhìn cậu, mặc dù biết người này không sợ mấy thứ kia nhưng vẫn lấy một lá bùa dán lên gáy Tiểu Cửu.
Trong nháy mắt trông như một con cương thi nhỏ.
Nguyên Cửu Vạn: …..
Tinh vui vẻ là được rồi.
Mọi người lần lượt lên tầng, bước lên bậc cầu thang đầu tiên, toàn bộ cảm xúc đều rất tồi tệ, giống như đang đạp lên trên thi thể, cảm giác mềm mềm, dính dính nhớp nháp. Sương mù càng lúc càng dày đặc, ảnh hưởng tới ngũ giác của mọi người, Trần Thải Tinh rõ ràng đang nắm tay Tiểu Cửu nhưng bây giờ cậu có giác giống như đang nắm tay thi thể vậy.
“Tiểu Cửu?”
Sương mù rất dày nên không thấy rõ, Trần Thải Tinh mơ hồ nghe một thanh âm có chút trầm, cậu không quay đầu lại cũng không buông tay Tiểu Cửu ra, tiếp tục đi lên. Mọi người đã bị sương mù tách ra từ sớm, Trình Lập Phong dẫn đầu phía trước giờ đã không nhìn thấy.
Trong đầu có vài hình ảnh ngắn ngủi lóe lên, bộ dáng Nguyên Cửu Vạn chết trước mặt cậu, vẫn là hình ảnh cậu thấy lần trước. Trần Thải Tinh nhíu chặt mày, cố gắng cưỡng ép bản thân nghĩ đến chuyện khác.
Một bậc, hai bậc,…mười ba bậc.
Nhiều hơn một bậc. Bọn họ vẫn luôn bước trên bậc thứ 13.
Có một truyện xưa kinh dị liên quan đến bậc cầu thang thứ 13. Truyện kể rằng vào thời điểm sáng sớm, cầu thang trong trường học sẽ nhiều hơn bình thường 1 bậc, bậc cầu thang kia thực ra là thi thể của học sinh ngã chết, người bước phải bậc thang số 13 sẽ bị kéo tới một thế giới ma quái.
Càng vào thời điểm như thế này, Trần Thải Tinh lại càng tự tưởng tượng ra những hình ảnh kinh dị, bị những suy nghĩ của chính mình dọa sợ, đồng thời cũng rất bình tĩnh.
Tật xấu này cũng không biết là có từ bao giờ.
Cổ chân bị nắm lấy, Trần Thải Tinh mặt không biến sắc, tay của thứ kia nhớp nháp lại mang theo mùi máu tanh nồng, Chu Tố Bình cắt cổ tay tự sát, cậu cúi đầu, lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô là Chu Tố Bình sao? Chúng tôi đến để cảm hóa cô, cô có điều gì oan khuất, trong lòng có gì tiếc nuối, chúng tôi đều có thể giải quyết cho cô. Như vậy trước hết cô buông tay tôi ra, chúng ta chậm rãi ngồi xuống nói chuyện có được không?”
Kết quả đối phương không buông tay mà còn nắm chặt hơn.
Trần Thải Tinh cảm thán, “Cô nói xem, cô cũng đã trưởng thành rồi, làm sao còn không nghe lời bằng Tiểu Ngụy vậy?”
【 Hào quang rực rỡ 】
【 Người Tuyết nhỏ 】
Một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt phá tan sương mù dày đặc, sau khi sương mù tan đi, một bé người tuyết rơi từ trên xuống. Đây là lần đầu tiên Trần Thải Tinh sử dụng 【 người tuyết nhỏ 】, cậu nhìn người tuyết cao 1m8, lớn như vậy mà còn có thế gọi là bé sao?
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi.” Bé người tuyết líu ra líu ríu gọi.
Trần Thải Tinh:???
Lạnh mặt nới, “Gọi bố” (Gọi anh là daddy:>)
“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ.” Bé người tuyết thoạt nhìn có vẻ ngây thơ, đáng yêu.
Nếu không phải vì thời gian không đúng, Trần Thải Tinh sẽ vặt cái đầu của đứa ngốc này xuống! Túc chết cậu rồi!
“Ngơ ngác, mở đường.”
Bé người tuyết vừa gọi mẹ ơi mẹ à vừa từng bước bước đi. Ánh sáng vừa chiếu, những vật ô uế, bẩn thỉu liền lập tức tránh né, sương mù mỏng dần, màn sương mỏng không còn che chắn tầm nhìn nữa, bé người tuyết giống như tráng hán, tiêu sái mà đi, đến nơi, sương mù tản đi, bọn họ đã đứng trên tầng 4. Cậu đang đứng ở chỗ lan can bị hỏng, chỉ cần bước thêm một bước sẽ rơi xuống.
Tiểu Cửu không ở phía sau cậu mà đã chạy tới phía đối diện.
Mọi người bị tách ra đi loanh quanh trên hành lang, Trần Thải Tinh đi tìm Tiểu Cửu, trạng thái của Tiểu Cửu không đúng lắm. Có ánh sáng của người tuyết mở đường, dọc theo đường đi không gặp nguy hiểm gì, Trần Thải Tinh vừa đi qua liền thấy sắc mặt Tiểu Cửu thâm trầm, trên trán mang theo mồ hôi lạnh, đột nhiên biến thành Đại Cửu.
“Anh không sao chứ?” Trần Thải Tinh hỏi.
Đối phương nhìn cậu, run lên, nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy cậu vào ngực. Trần Thải Tinh nghĩ đến hình ảnh vừa nãy chợt lóe trong đầu mình, hình ảnh Nguyên Cửu Vạn chết trước mặt cậu, vì vậy cũng không chống cự hắn.
“Làm sao vậy? Ngay cả anh mà cũng bị ảnh hưởng ư?”
Thanh âm của Nguyên Cửu Vạn trầm thấp, giọng nói có phần lạnh lùng, nói: “Tôi biến thân thành trẻ con thì sức mạnh cũng bị hạn chế lại. Lúc trước sợ em phát hiện có chỗ không đúng nên mới cố ý làm vậy.”
Ý muốn nói là tôi cơ bản rất mạnh, rất trâu bò, chỉ cần tùy tùy tiện tiện phất tay lệ quỷ cũng có thể trở thành bụi cát, chẳng qua là biến nhỏ nên mới yếu đi.
“Anh cũng trâu bò thiệt á.”
Nguyên Cửu Vạn coi như không nghe thấy trào phúng trong lời nói, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Tinh, lãnh ý tiêu tán, hơi mang theo vài phần đắc ý cười nói: “Chỉ khi nào em khen tôi. Đi thôi, đi xem Chu Tố Bình.”
“Anh biến lớn, camera không quay được?” Trần Thải Tinh hỏi.
Lần trước lên tầng 4, Nguyên Cửu Vạn cũng biến lớn nhưng camera quay livestream và cả diễn đàn cũng chẳng phát hiện ra.
“Em muốn quay được sao?” Nguyên Cửu Vạn cười nói: “Tôi cũng rất thích chúng ta công khai tình cảm.”
Trần Thải Tinh: …
“Chu Tố Bình có một đứa con gái nhỉ?”
Nụ cười trên mặt Nguyên Cửu Vạn cứng đờ, Tinh hẳn là không đối xử với hắn như vậy đâu nhỉ!
“Ngoan, biến trở lại như vậy nha.” Trần Thải Tinh nhìn gương mặt anh tuấn của Nguyên Cửu Vạn không cười được, cậu nở nụ cười, “Nha”
Đáy mắt Nguyên Cửu Vạn cũng lộ ra ý cười, “Tôi sẽ không gọi cô ta là mẹ, nói rõ trước.”
Người tuyết đi vòng vòng, người chơi đang lâm vào tình trạng mê man sợ hãi đều đã thanh tỉnh, trong đó, Bạch Tân thiếu chút nữa sẽ ngã xuống lan can. Mọi người tập hợp, có người tuyết dẫn đường, tất cả người chơi trong đội ngũ chẳng khác nào xã hội đen đi đòi nợ, đứng chặn trước cửa nhà Chu Tố Bình ở tầng 4.
Cửa phòng đóng chặt, đứng ở ngoài cửa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối.
Làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi.
“Tinh, làm gì giờ?” Quách Dục có chút sợ.
Trần Thải Tinh nói: “Gõ cửa chứ làm gì, chẳng nhẽ anh còn định đứng đây tới tối?”
Nói đến trời tối, tất cả mọi người cũng không muốn trì hoãn thêm.
Quách Dục nghĩ thầm, sau lưng anh còn có lão Trình, Tinh, còn có người tuyết, dù thế nào đi nữa chắc cũng chẳng chết được, vì vậy anh gõ cửa. Nhưng không có ai đáp lại.
“Chu Tố Bình, cô mở cửa ra, tôi biết cô đang ở nhà.”
“Chu Tố Bình, Chu Tố Bình, cô mở cửa ra.”
Trần Thải Tinh nghe tiếng gõ cửa khe khẽ của Quách Dục, không nhịn được nữa, bèn ngắt lời nói: “Chu Tố Bình, cô còn nhớ con gái của cô không?”
Kẽo kẹt… cửa mở.
Trong phòng là Chu Tố Bình với trạng thái trước khi chết, là ảo cảnh. Bên trong phòng tràn ngập sắc đỏ, máu lênh láng trên sàn nhà, dùng máu vẽ trận pháp, đương nhiên Chu Tố Bình không thể nào lại dùng máu của mình, Chu Tố Bình mặc một bộ đồ màu đỏ, đỏ từ đầu đến chân, trang điểm quỷ dị, tay buông thõng, máu tươi nhỏ giọt rơi ở mắt trận.
Hình ảnh trước mắt quá chân thật.
Cô ấy còn sống hay chết rồi? Bạch Tân hoảng hốt hỏi, còn chưa nói xong đã run lên vì sợ, bởi Chu Tố Bình mở mắt ra.
Không có mắt, chỉ có hai hốc mắt đen ngòm, hai hàng huyết lệ chảy xuống.
Mặc dù đã xem qua tài liệu, biết nơi trận pháp được kích hoạt là hai