Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Ngọt


trước sau

Về chuyện vì sao Vân Chu sẽ đột nhiên rời đi, Nhan Mộ không phải là không nghĩ gì.

Bị mang xa nhà một chuyến, trở về liền rốt cuộc tìm không thấy bóng dáng Vân Chu.

Rõ ràng trước khi đi vẫy tay tạm biệt, Vân Chu còn cười nói với hắn Tần ca tớ chờ cậu về.

Bọn họ ôm một chút, Vân Chu còn đeo găng tay, nắm tay Tần Mộ đưa hắn đến giao lộ.

Sau khi trở về lại chỉ thấy được một người khác.

Một cậu bé đen gầy, cậu ta nói cậu tên Vân Tiểu Húc, mới vừa sửa tên, cậu ta thích tên này, 3 chữ Vân Tiểu Húc dễ nghe hơn một ngàn lần so với tên cũ cậu ta.

Cậu ta rất tự quen thuộc, nhìn đến cửa không đóng, liền tùy tiện đi vào nhà Tần Mộ, dùng bàn tay mới chơi cát còn không có rửa sờ khắp nơi, khi rời đi còn mang bình sứ đặt trên bàn ăn đi: “Quá đẹp, tôi rất muốn nó, tặng cho tôi đi.”

Còn tiện tay cầm quyển sách vừa nãy nằm xoài trên trên sô pha đang đọc dở, mà chưa được ai cho phép.

Hai căn hộ nằm đối diện, chỉ cách một con phố nhỏ, có thể nghe rõ tiếng động nhà đối diện phát ra.

Rất nhiều lần Tần Mộ nghe được tiếng khóc cửa sổ đối diện truyền đến.

Bởi vì Vân giáo sư không muốn mua cho cậu ta một món đồ chơi, bảo Vân Tiểu Húc trả đồ vật cậu ta lấy đi chưa xin phép, bảo cậu ta đọc sách, bảo cậu ta học tập…… Tóm lại đều là chuyện rất nhỏ.

Tần Mộ còn nghe qua tiếng ném đồ đạc, nhiều tiếng liên tiếp, xen lẫn tiếng hét chói tai của trẻ con, âm thanh kia thật bén nhọn và ồn ào, nghe không rõ nói gì, nhưng như tiếng phấn viết xẹt qua bảng đen vậy, làm cả người nghe thấy khó chịu.

Trong nhà Vân giáo sư vốn dĩ không nên xuất hiện những âm thanh này.

Trước đó, căn hộ đối diện luôn là yên tĩnh, ban đêm ngẫu nhiên sẽ có tiếng nhạc bài ca bất hủ, sẽ có cậu bé kiêu căng ánh mặt trời qua cửa sổ vẫy tay với hắn, ngẫu nhiên náo nhiệt, nhưng thường thường thanh tịnh, mỗi buổi tối đều ấm áp lại hòa thuận.

Vốn hẳn là như vậy.

Hiện tại tất cả đều thay đổi.

Tần Mộ cũng không ở lại đó ở bao lâu. Sau khi Vân Chu đi khoảng một tháng, hắn cũng dọn đi rồi. Xe chuyển nhà ngừng ở cửa, cậu bé đen gầy đứng bên cạnh ở ngó nghiêng hóng chuyện, cậu ta không thèm hỏi, trực tiếp duỗi tay cầm đồ trang trí ở trong va li đang mở.

Món đồ trang trí kia là Tần Thơ để lại.

Ngày mẹ hắn rời đi, Tần Mộ còn rất nhỏ, nhưng hắn thấy được màn cuối kia, đôi mắt cũng ghi nhớ nó.

Đoạn hồi ức kia thật ghê người, hắn chưa nói, hắn cũng không cho phép bất cứ ai đi chạm vào, cho nên hắn không thích người khác đụng vào đồ của mẹ hắn—— trừ bỏ Vân Chu.

Hắn chỉ mở rộng lòng mình với Vân Chu.

Tần Mộ nắm lấy Vân Tiểu Húc, ngăn lại cậu ta. Tần Mộ không mang găng tay, cũng không nghĩ đến tránh đi, lòng bàn tay trực tiếp siết lấy cổ tay Vân Tiểu Húc, da trẻ con rất mỏng, mà hắn lại nhịn được cái đau khi đụng vào sinh ra, nó đau đến hắn phát run.

Hắn hỏi: “Vân Chu ở đâu?”

Nét mặt Vân Tiểu Húc bỗng nhiên thay đổi, ném đi đồ trang trí kia, mảnh pha lê rơi đầy đất.

Cậu ta dùng giọng bén nhọn hét: “Vì sao lại là Vân Chu? Vì sao mấy người ai cũng nhắc tên đó? Tôi mới là con trai ruột ba mẹ!! Khổ tám năm rõ ràng chính là tôi, mấy người không nên cố bồi thường tôi ư?!”

Lời này đã nói ra rất rõ ràng, cho dù không biết rõ chuyện bên trong cũng có thể phỏng đoán ra đại khái.

Tần Mộ rất khiếp sợ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là bởi vì loại nguyên nhân này.

Hắn thả tay ra, ngơ ngẩn lùi về phía sau hai bước.

Khó trách khoảng thời gian trước Vân Chu vẫn luôn biểu hiện thật sự kỳ quặc.

Cả ngày ngồi tại trong nhà, không xuống tầng, không ra khỏi cửa.

Có khi lại sẽ đột nhiên chạy vào nhà Tần Mộ, dò hỏi hắn, lỡ như không thấy được hắn nữa thì làm sao bây giờ?

Luôn thật cẩn thận cầm mảnh kia, nói đi nói lại với hắn: “Tần ca, đồng ý với tớ đi, đừng quên tớ.”

Mấy ngày nay Vân Chu bỗng rất trầm lặng, hắn hỏi qua Tần Mộ một vấn đề.

“Nếu tớ cầm đồ của người khác, nên trả không? Tớ cảm thấy tờ nên trả, tớ giống như chỉ có thể trả, nhưng mà tớ có một chút luyến tiếc…… Tớ không nghĩ đến muốn lấy…… Tần ca, là tớ sai rồi à?”

Cậu dựa đầu giường, cuộn tròn hai chân ôm lấy đầu gối, đây là một tư thế đặc biệt bất lực, nhưng cậu không có cách khác, cậu chỉ co mình lại: “Tần ca, tớ là Vân Chu, chỉ có tớ là……”

Nhan Mộ nhìn câu kia trên tờ giấy lại nghĩ tới cậu nhóc Vân Chu co rúm lại kia.

Cái loại tuyệt vọng bất lực này là sẽ khắc vào trong lòng, hắn so với ai khác đều rõ ràng cảm xúc vô vọng không thể thoát khỏi này.

Tờ giấy rất mau bị truyền lại, chỉ có bốn chữ.

- cùng tớ đi ra.

Khi Giang Tri Hỏa nhìn đến, Nhan Mộ đã đứng dậy rời đi, ghế dựa theo động tác hắn đứng lên bị đẩy ra sau, lại bị đẩy mạnh lại, Nhan Mộ cũng chưa khép lại tài liệu học đã đi.

Giang Tri Hỏa đứng dậy đuổi kịp hắn.

Nhan Mộ cả một đường không nói gì, lập tức đi hướng thang máy, sau khi xuống tầng liền đi vào căng tin cạnh thư viện.

Trong thư viện không cho phép đưa đồ ăn có mùi vào, ai đến đây tự học đều chỉ có thể đến bên này ăn xong lại đi vào.

Hiện tại không phải giờ ăn cơm, không có mấy người, Nhan Mộ quét hai ly trà sữa, Giang Tri Hỏa đứng ở quầy bar bên cùng hắn chờ.

Cửa thư viện tỉnh đã bị đóng lại, không cho phép đi vào. Ngoài trại huấn luyện PickU  mỗi ngày đều nhóm fans trạm tỷ nhóm ngồi chực, xe tiết mục tổ vừa lái ra liền biết đi quay ngoại cảnh, hành trình sáng sớm đã bị công bố ra tới, hiện tại cửa thư viện vây quanh một đám người.

Chị gái phục vụ rất tò mò, nhìn sáng sớm người đến người đi, thật sự muốn biết trong thư viện rốt cuộc xảy ra tình huống như thế nào, nhưng cô không thể rời đi nơi này.

Chờ tới chờ đi thật vất vả có người từ bên trong đi ra, đang muốn hỏi, liền nhìn đến một chàng trai rất đẹp lạnh mặt xoa má một chàng trai rất đẹp khác.

Người phục vụ còn chưa mở miệng đã lập tức khép lại.

Nhan Mộ đột nhiên ra tay, còn rất không khách khí, Giang Tri Hỏa không kịp phản ứng lại, hai bên má đều bị xoa đến có chút nóng lên tê dại.

Giang Tri Hỏa: “?”

Nhan Mộ không buông tay, mà lại nhéo nhéo, véo ra hai bên.

“Tỉnh đi.” Nhan Mộ nói, “Để ý vào chuyện không đâu.”

Giang Tri Hỏa ngơ ngác chớp chớp mắt: “ Hả?”

Nhan Mộ nhìn anh
nói: “ Nguyên nhân kết quả ngược rồi, bởi vì là cậu mới có thể quen nhau.”

Nhan Mộ chưa quên câu nói Giang Tri Hỏa viết ở trên tờ giấy kia.

Cái gì mà người vốn dĩ cậu quen không phải tớ.

Chưa từng có khả năng này.

“Không có gì vốn dĩ hay không vốn dĩ, đều là định mệnh.”

Giang Tri Hỏa vỗ vỗ mặt, cảm giác lúc nãy còn ở, tê tê.

Nhan Mộ nói: “ Tớ chỉ có thể chạm vào cậu, dù là ai tớ đều không thể làm ra động tác thế này. Hôm ở trong hẻm nhỏ bị cậu giữ lấy làm tớ cảm thấy khiếp sợ, chuyện lúc sau nếu không phải là cậu cũng không có khả năng là thế.”

“Bởi vì là cậu, mới có chuyện đằng sau.”

Giang Tri Hỏa không nghĩ tới Nhan ca sẽ nghiêm túc giải thích với anh như vậy

Chút không vui khi viết tờ giấy đó là đột nhiên từ đáy lòng nhảy ra tới.

Có một số việc bạn đã vượt qua, nhưng luôn muốn quay đầu lại xem.

Trên đường đi luôn có một tảng đá cứ hiện diện ở đó, xoay đi xoay lại vẫn cứ nhìn đến nó.

Giang Tri Hỏa biết, chính mình thật sự chính là để ý không đâu, không có gì không dám thừa nhận, người thông minh cũng luôn có lúc nào đó để ý vào chuyện nhỏ nhặt.

Viết những lời này cho Nhan ca thấy, một phương diện là muốn nói cho hắn, một phương diện khác, cũng có một ít thử.

Năm đó anh cũng chưa nói với Nhan Mộ nguyên nhân rời đi, do tuổi quá nhỏ, loại chuyện này chính anh cũng không biết hẳn là làm sao bây giờ —— hoặc có lẽ cũng không liên quan đến tuổi, hiện tại nghĩ lại anh vẫn không biết nên làm như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất.

Giang Tri Hỏa chỉ là nhìn chằm chằm Nhan Mộ, nhìn hắn, chưa nói gì

Nhan Mộ cho anh thời gian suy nghĩ.

Không bao lâu, hai ly trà sữa đặt đã làm xong, người phục vụ đưa cho hai người.

Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xen qua tầng mây rơi trên mặt đất. Người phục vụ không ngừng ngó hướng thư viện, cô thật sự rất muốn vào xem quay chương trình, đang ở hiện trường lại liếc mắt một cái nhìn không tới, thực sự dày vò.

Giang Tri Hỏa dùng ống hút khuấy trà sữa, rốt cuộc hỏi ra miệng: “ Sau khi tớ đi, cậu có làm quen với Vân Tiểu Húc không?”

Đáp án đại khái là không, nếu không vừa rồi Vân Tiểu Húc sẽ biết Nhan Mộ.

Nhưng trong lòng Giang Tri Hỏa vẫn là thấp thỏm.

Vấn đề này ở ngày biết Nhan Mộ là Tần ca anh liền muốn hỏi, nhưng là anh không dám, anh lo lắng nghe được đáp án không muốn nghe, chẳng sợ chỉ là một câu, “ Ừm, chúng tớ là bạn bè”, bạn bè mà thôi, là loài tình cảm khác với lời thích của Nhan ca nói cho anh.

Nhưng con người đôi khi chính là hèn nhát như vậy, nhỏ mọn như vậy.

Tần ca của anh, ký ức của anh, anh không muốn chia sẻ cho bất cứ ai.

“Không có.” Nhan Mộ nói.

Giang Tri Hỏa cúi đầu hút ngụm trà sữa, một bàn tay nắm lấy thân cốc, một tay khác bỏ ở trong túi, cười một tiếng.

“Xin lỗi Nhan ca, truyền năng lượng âm cho cậu rồi.”

Nhan Mộ luôn là có thể mang cho anh một cảm nhận rất thần kỳ, khi nói chuyện luôn là êm tai lại động lòng người như thế, như rải mật trong lòng người ta, không hold được, thật sự không hold được.

Bởi vì là cậu, mới có chuyện đằng sau.

Nói một câu này đã có thể dỗ dành được trái tim thiếu nữ của thiếu niên 1 mét 8.

Ngoài căng tin bỗng có mấy trainee cùng cameraman chạy ngang qua, là tổ rút được thẻ giới hạn thời gian kia, hình như chạy hai vòng gần đây tìm được gì rồi lại như tên lửa chạy đi.

Fans đứng ở cửa nhìn đến mấy người bọn họ, lại hét chói tai một đợt.

Người phục vụ càng tò mò, không ai có thể hỏi, cũng chỉ có thể hỏi hai chàng trai ngồi ở trên bàn kia.

Kết quả vừa định mở miệng, cô lại nhìn đến chàng trai vừa mới bị xoa mặt kia đột nhiên đứng lên, duỗi tay cầm lấy trà sữa của người khác lên uống, cậu ấy đang cười, ánh mắt trong suốt, một người khác vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt dung túng.

Giữa hai người như là có một bầu không khí tự nhiên xuất hiện làm người khác chen vào không lọt.

Người phục vụ lại không hỏi ra miệng.

Giang Tri Hỏa bỗng trở nên cảm thấy khá vui vẻ, khi chờ thang máy đều muốn nhẩm hát, ở đâu cũng cảm thấy ngọt.

Trong thang máy lúc này cũng chưa có ai, cửa đóng lại, ấn xuống tầng, trong không gian chỉ hai người ở, Nhan Mộ bỗng nhiên ôm anh từ phía sau.

Mùi mưa móc nhàn nhạt giữ lại trên quần áo ập lại đây.

“Có chút lời nói vừa nãy chưa nói xong, hiện tại nói cho cậu.”

“ Tớ đã không muốn miệt mài theo đuổi trước kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chuyện quá khứ đừng quay đầu lại, chúng ta đều không cần hỏi lại.”

“Nhưng tớ rất vui vẻ khi cậu có thể nói cho tớ cảm xúc và tâm sự của cậu.”

“ Đây không phải năng lượng âm, hơn nữa tớ hy vọng về sau cậu có thể tiếp tục nói cho tớ, tiểu Chu.”

Con số trong thang máy đang nhảy lên, 1 biến thành 2, 2 lại biến thành 3.

Giang Tri Hỏa muốn giơ tay ôm bả vai, nhưng Nhan Mộ ôm anh, tư thế này không thể chạm đến, lại buông tay.

“Nhan ca.” Giang Tri Hỏa hít thật sâu, trái tim mạch đập tất cả không thể bình tĩnh được, “ Cậu nghe được tiếng tim tớ đập không, nó muốn nổ ra vậy.”

Tác giả có lời muốn nói: Nhan ca quá ngọt, không ở bên nhau không được, Hỏa ca con  nói có phải hay không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện