__shiyne__ hỏng biết cô còn nhớ cái này hong :<
Tròn 7 tháng rồi đó ụ w ụ
_
hoàng bạch dương đã từng nói: "giá như năm ấy tôi đủ can đảm để nói lời thương!"
chỉ là đáng tiếc, "giá như" sẽ mãi mãi là "giá như"
thật sự thích một ai đó là cảm giác như thế nào?
chính là khi ở trước mặt người ấy, cậu là chính cậu, luôn là phiên bản hoàn hảo nhất của thời học sinh.
thật sự thích ai đó, là cảm giác trái tim loạn nhịp mỗi khi người ấy đến gần. là cảm giác ngày mưa kia cũng ấm áp biết bao!
thích không thể hiện ở những câu nói sáo rỗng, mà thể hiện trong từng hành động, cử chỉ.
là thích cậu, nên ô luôn mang hai cái.
là thích cậu, chiếc áo khoác luôn sẵn sàng trong cặp.
và vì là cậu, nên mới thích đến thế.
suốt 3 năm, sự quan tâm, chú ý của hoàng bạch dương chỉ được đặt trên người liễu bảo bình.
liễu bảo bình cô biết chứ, hoàng bạch dương cậu ấy thích cô.
nhưng cô lại tỏ như mình chẳng biết gì.
vì cô vốn không muốn biết.
bảo bình hiểu chứ, tình bạn có thể trở thành tình yêu.
nhưng tình yêu... vĩnh viễn không thể về lại thành tình bạn nữa!
hoàng bạch dương nhớ như in lần đầu cậu gặp liễu bảo bình.
một ngày mưa tầm tã.
bóng dáng một nữ sinh mặc đồng phục trông trạc tuổi cậu đứng trú mưa dưới một trạm xe buýt.
hoàng bạch dương lúc đó cho cô đi nhờ ô tới trường.
và trùng hợp thay, họ học cùng một lớp.
- xin chào, tớ tên liễu bảo bình
hình ảnh một người con gái tóc ngắn xõa ngang vai với nụ cười tươi tắn tự lúc nào đã in sâu trong tâm trí hoàng bạch dương cậu.
và rồi bạch dương nhận ra, cậu thích liễu bảo bình.
vì sao thích? thích từ bao giờ?
bạch dương cũng không biết nữa. chỉ là... thích thôi.
thích mái tóc, thích nụ cười, thích sự hồn nhiên, trong sáng ấy.
hai người giống như đôi bạn thân vậy.
và trên danh nghĩa bạn thân, hoàng bạch dương dựa vào cớ đó để quan tâm tới liễu bảo bình hơn người thuờng một chút.
sự quan tâm ngọt ngào cùng nụ cười ấm áp luôn tới từ bạch dương.
dù là mưa hay nắng
dù là tuyết hay sương
sự quan tâm chỉ là những điều tưởng như chẳng ai để ý:
là một chiếc bánh ngọt cậu tự tay làm
là một câu: "tớ tin cậu sẽ làm được" khi bảo bình kể về ước mơ của mình
là chiếc ô chợt xuất hiện vào ngày mưa bão
là cái áo khoác thơm đượm mùi cỏ hương vào ngày tuyết rơi
là chiếc mũ bỗng bị chụp lên đầu bảo bình vào ngày nắng.
là sự quan tâm, lắng nghe chia sẻ khi liễu bảo bình