Tống Hứa bị rắn bự đột nhiên lên tiếng hấp dẫn, hắn hơi hoang mang, chầm chậm nói:
"Nghe… không hiểu."
"Ta biết, nhưng nó không hiểu cũng không cản trở ta nói chuyện với nó."
Tống Hứa tự nhủ, còn không phải do nàng nhàm chán quá sao.
"Được rồi, sau này ra ngoài ngươi phải thay đổi triệt để, làm chuột lần nữa có biết không?"
Chuột rừng sau khi bị giáo dục một trận xong thì được thả ra, nhất thời kinh hãi quá độ, núp trên mặt đất nửa ngày không dám động đậy.
Tống Hứa lấy nhánh cây chọt chọt bụng nó, lúc này nó mới chạy vụt đi.
Tống Hứa vứt nhánh cây xuống, tuyên bố:
"Ta muốn làm một cái tủ chứa đồ, dùng để tích trữ thức ăn, miễn cho lần sau lại mất trộm."
Nhưng trước khi tủ chứa đồ được làm ra thì để đồ ăn ở đâu mới là vấn đề.
Tống Hứa xích lại gần Ô Mộc, cười đặc biệt đáng yêu, giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ:
"Ô Mộc, cái huyệt động nhỏ bình thường ngươi hay trốn không tệ đó, khô ráo thoáng mát, tạm thời cho ta mượn cất đồ ăn xíu nha."
Thế là huyệt động chuyên dùng để tránh né của Ô Mộc biến thành nơi cất giữ lương thực tạm thời.
Nhìn quanh một vòng, hang đá của hắn sắp bị mớ đồ lộn xộn của Tống Hứa chất đầy.
Cây trong rừng đều là đại thụ nhiều năm, bọn chúng cũng chia địa bàn, chiến trường là rễ và tán cây.
Rễ cây trong đất sẽ liều mạng hấp thu nước và chất dinh dưỡng.
Trên tán cây chém giết cũng dị thường kịch liệt, cây nào cũng muốn hứng càng nhiều ánh nắng và mưa móc.
Chúng giống như máy thu năng lượng mặt trời, phải thu càng nhiều ánh sáng mới có thể sinh ra càng nhiều năng lượng.
Có ít cây sẽ thất bại trong quá trình đấu tranh, kết cục của chúng là tử vong.
Đại thụ có rất nhiều kiểu chết.
Có thể là gió quật ngã, có thể là sét đánh trúng, có thể là bị dây mây quấn quanh ký sinh, có thể kiến hay côn trùng gì đó đục rỗng, hoặc chỉ đơn thuần là chết già.
Một cây đại thụ đổ xuống, rừng rậm sẽ trống đi một mảnh.
Tống Hứa thích chỗ trống nho nhỏ này.
Ánh nắng chiếu xuống chỗ như thế càng có sức sống hơn chỗ khác.
Dưới thân cây khô đổ xuống có vô số cây mới cạnh tranh vượt lên.
Bọn chúng có đủ ánh nắng, dường như mỗi ngày đều cao thêm một tấc.
Hơn nữa thân cây khô ngã xuống sẽ trở thành khu vui chơi của Tống Hứa, hoặc là củi đốt.
Tống Hứa đi khắp rừng tìm kiếm cây có thể làm tủ chứa thức ăn.
Gặp một gốc cây vừa ngã xuống không lâu, thân cây bị đục rỗng, nàng cố hết sức lôi nó về, bỏ hết mấy chạc cây dư thừa, chỉ chừa lại một đoạn gốc to phía dưới.
Nhìn trái nhìn phải, Tống Hứa cảm thấy thành quả này càng thích hợp làm chỗ ngủ của sóc nhỏ nàng đây hơn là cái tủ chứa đồ.
Ban đêm nàng không ngủ trong ổ riêng của mình mà bò vào trong thân cây nằm, cảm giác khá mới mẻ.
Vừa hay giữa cây có một cái nhọt, trong đó có cái động, Tống Hứa nhét đuôi mình vào trong.
Ô Mộc ở bên ngoài nhìn vào, thật giống như trên cành cây mọc ra cái đuôi sóc vậy, cảnh tượng này hơi khôi hài.
Rắn bự không biết vì sao khôi hài.
Hắn chỉ biết nhìn đuôi bạn lữ vung vẩy, bên trong thân cây phát ra tiếng cười hí hí như