Ô Mộc bị âm thanh cắn răng rắc có tiết tấu đánh thức.
Trong bóng tối, hắn nhìn thấy cửa tủ chứa thức ăn của Tống Hứa mở rộng, một cục lông xù chen nửa người vào tủ.
Âm thanh nhai răng rắc phát ra chính là do cục lông này cắn quả hạch.
Đó là Tống Hứa đang ăn khuya.
Đây đã không còn là lần đầu Tống Hứa đột nhiên tỉnh dậy ăn giữa đêm hôm khuya khoắt.
Mấy ngày trước Ô Mộc bị thanh âm gặm thức ăn của nàng đánh thức, Tống Hứa đã thề son sắt là nàng đang tuổi ăn tuổi lớn, nên nửa đêm mới đói bụng ăn khuya.
Kỳ thật nàng vừa mới trưởng thành không lâu, gầy gò nho nhỏ, xác thực cần ăn nhiều chút.
Ô Mộc lại lẳng lặng nhắm mắt lại, giả vờ như mình không có tỉnh lại, nhưng đã muộn, Tống Hứa đã phát hiện.
"Ô Mộc, ngươi tỉnh rồi.
Ăn khuya với ta không?" Thanh âm đáng sợ vang lên.
Thanh âm quen thuộc này chính là nguyên nhân khiến Ô Mộc béo lên gần đây.
Hắn trưởng thành đã mấy năm, hình thể trên cơ bản đã cố định lại tăng trưởng lần nữa.
"Không có chút mỡ sao sống qua mùa đông được, ngươi nói xem phải vậy không?"
Khoảng thời gian này Tống Hứa sống đặc biệt hạnh phúc, bởi vì ngày nào nàng cũng được no nê.
Tuy rằng lúc trước không đến nỗi chết đói, nhưng thời gian chịu đói cũng không ít, hôm nào ngẫu nhiên có đồ ăn phong phú mới được một bữa no.
Bình thường đồ ăn nàng tìm được toàn là lá non nhánh cỏ các kiểu, không no gì mấy, trong quá trình chạy tứ phía tìm thức ăn cũng nhanh chóng tiêu hóa thứ trong bụng, rất nhanh lại đói tiếp.
Mỗi buổi sáng tỉnh lại vì không có sẵn thức ăn, nàng phải chịu đói một trận.
Đặc biệt là lúc đêm hôm khuya khoắt, ngủ nửa chừng tỉnh giấc lập tức sẽ đói.
Hiên tại vất vả lắm mới có đồ ăn nhiều thế này, đương nhiên mỗi ngày nàng muốn thêm một bữa khuya!
Đồ ăn ấy à, có người tới chia sẻ thì càng thơm ngon hơn.
Ô Mộc là một thú nhân, trừ thịt ra cũng có thể ăn nhiều cái khác, nếu đã vậy đương nhiên nàng không thể xem nhẹ hắn mà ăn một mình được.
Cảm thấy cấu tạo hàm răng rắn bự khác với mình, không thích hợp cắn quả hạch, Tống Hứa còn tri kỷ giúp hắn cắn tách ra.
Trong quá trình này không cẩn thận dính chút nước bọt, chắc hẳn Ô Mộc cũng không thèm để ý mấy chuyện nhỏ vậy đâu.
Dưới sự đề cử nhiệt tình của bạn lữ, Ô Mộc nếm một miếng nhỏ.
Thật sự là chỉ một xíu xiu thôi, ăn xong hắn sẽ cự tuyệt không cho Tống Hứa đút nữa, nhường lại cho nàng ăn, nhưng hắn lại béo lên rõ ràng như vậy.
Tống Hứa dùng tay đo đạc thân thể hắn, phi thường kinh ngạc:
"Hình như người lại dài thêm một mét!"
"Quả nhiên là phải ăn uống cân đối, ăn chút trái cây quả hạch để bổ sung sinh dưỡng, chỉ ăn mỗi thịt là không được.
Nhưng mà chênh lệch hình thể giữa hai chúng ta càng lúc càng lớn."
Không biết nên vui hay buồn.
Vấn đề liên quan đến việc tích mỡ mùa thu tạm thời không nói, lúc Tống Hứa ý thức được Ô Mộc có chỗ bất thường là vào một ngày nọ đang sờ đuôi hắn.
Đây xem như là trò chơi thông thường của nàng, chà xát lên đuôi rắn, chỉ là nàng muốn dùng tay.
Ô Mộc cũng đã có thói quen bị nàng dùng rêu xanh, da thú hoặc tay chà tới chà lui đuôi mình.
Dạo gần