Ban ngày gọt củi, ban đêm mài sừng.
Sừng là Ô Mộc cho, không biết là sừng trâu hay sừng gì, có cái lớn có cái nhỏ, đen nhánh cứng rắn.
Nàng cũng không biết dùng làm gì nên lấy ra mài chơi.
Cuộc sống nhàm chán trôi qua chậm, Tống Hứa nghĩ là đã rất lâu, chạy tới vách đá ghi chép thời gian nhìn, vậy mà chỉ mới nửa tháng trôi qua.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Nàng nằm lăn lộn bên người đại xà, gác chân lên đuôi hắn.
Khoảng thời gian này nàng đã thử nghiệm rồi, mấy động tác nhỏ này không thể đánh thức đại xà được.
Bây giờ hắn là một con rắn đá bị phong ấn, không khác gì cái giường để nàng nằm ngủ.
Đột nhiên, lúc nàng đang nhỏ giọng than chán, giường của nàng giật giật.
Tống Hứa: "!
Một cánh tay vươn tới khoác lên người nàng.
Tống Hứa ngồi bật dậy, nhìn thấy đại xà đang mở to đôi mắt đỏ sậm.
Thế mà hắn tỉnh! Không phải bình thường rắn ngủ đông sẽ không tỉnh lại giữa chừng sao? Hay là thú nhân rắn khác với rắn phổ thông?
Tóm lại dù thế nào đi nữa, khẳng định không phải là do mấy động tác nhỏ của nàng đánh thức.
Tống Hứa gào lên một tiếng, nắm lấy bàn tay to của Ô Mộc, hai chân vui vẻ đạp điên cuồng:
"Ngươi dậy rồi ngươi dậy rồi ngươi dậy rồi!"
Quả thật Ô Mộc không phải bị nàng đánh thức.
Hoàn cảnh ngủ đông của năm nay rất tốt, không năm nào tốt bằng, sự quan tâm chăm sóc của Tống Hứa là thứ tinh tế tỉ mỉ mà khi còn nhỏ hắn chưa từng được cảm nhận bao giờ.
Nhưng dưới hoàn cảnh thoải mái dễ chịu này, hắn lại không thể nào ngủ sâu được.
Lúc hắn ngủ, cơ năng toàn thân xuống đến mức thấp nhất nhưng vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài một cách mơ hồ.
Hắn có thể nghe được những động tĩnh nhỏ mà Tống Hứa tạo ra, biết nàng bò tới bò lui trên người mình, mỗi khi nàng ra khỏi hang đá, hắn liền có khuynh hướng tỉnh dậy.
Có thể là vì lo lắng, sợ nàng gặp nguy hiểm.
"Cục cưng, ngươi đã ngủ rất lâu, ta rất nhớ ngươi!"
Tống Hứa còn đang kích động, lời ngon tiếng ngọt thốt ra không cần suy nghĩ.
Nàng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Ô Mộc nghe được lại sửng sốt một trận, hắn lắc lắc cái đầu còn đang ngơ ngác vì mới tỉnh lại.
Tống Hứa:
"Tỉnh lại rồi thì chơi với ta đi!"
Bỗng nhiên Ô Mộc đáp lại câu nói lúc nãy:
"Ta nhớ ngươi."
Tống Hứa: "…"
Ô Mộc miêu tả tâm tình xong là hết câu, hắn chưa học được cách dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc người khác rồi đạt được mục đích của mình.
Nói theo Tống Hứa cũng không phải lần một lần hai, nên đặc biệt ngay thẳng nghiêm túc.
Tống Hứa lơ đãng bị chính câu nói của mình tập kích lại, ánh mắt nhìn đăm đăm:
"A, chúng ta… chơi con quay đi ha?"
Lúc trước Tống Hứa đặc biệt làm một con quay cho rắn bự chơi, nhưng rắn bự không thích lắm, nên đa số là nàng tự chơi.
Nhưng phương diện chơi đùa thì Tống Hứa cả thèm chóng chán, mới chơi vài lần nàng đã vứt con quay vào trong góc hẻo lánh, bây giờ lại lấy ra lần nữa.
Rắn bự vừa tỉnh dậy vẫn còn đang trong kỳ ngủ đông, lười biếng không muốn nhúc nhích, còn chậm chạp hơn ngày thường một chút.
Tống