Vẻ mặt Tống Hứa biến đổi, cười hì hì:
"Không nói cho các ngươi biết."
Lang tộc bên kia tức giận, liên tục tru lên, bụi đất tung bay.
Sói đầu đàn Lĩnh Phong vừa há miệng định nhắc nhở bọn họ giữ vững cảnh giác đã ăn một miệng đầy bụi.
Hắn lập tức phản công, cũng gầm rú về hướng các tộc nhân để bọn họ an tĩnh lại, không cho phép nói chuyện với con sóc bên kia nữa.
Sau nửa đêm, thời điểm buồn ngủ nhất.
Tống Hứa chợp mắt một lát, khi tỉnh lại nhìn sanh bầy sói đối diện thấy có vài đôi mắt xanh đang híp lại, phỏng chừng là buồn ngủ.
Còn đại xà thì vẫn nhìn chằm chằm bầy sói.
Khi xung quanh có mối nguy hiểm, hắn tuyệt đối không nghỉ ngơi, không giống Tống Hứa có thể nép dưới sự bảo hộ của hắn mà chợp mắt một chút.
Đều là do đám sói não úng nước này thích bày vẽ lắm chuyện.
Nghĩ vậy, Tống Hứa dùng ngón tay chọt chọt eo Ô Mộc, đứng dậy:
"Chúng ta tiếp tục lên đường đi."
Ô Mộc nghi hoặc nhìn lên bầu trời còn đen nhánh, đè Tống Hứa xuống:
"Tối, ngủ."
"Ngủ cái gì mà ngủ, hai ta không ngủ thì cũng đừng ai hòng được ngủ." Đột nhiên Tống Hứa hô to một tiếng, khiến cả đàn sói giật mình.
"À, bây giờ bọn ta sẽ lên đường, không phải các ngươi muốn đi cùng sao, vậy đừng ngủ, mau bám theo." Tống Hứa nhắc nhở.
Sói đầu đàn đứng dậy đuổi theo, mấy con sói phía sau suýt ngủ cũng đành đứng dậy, vung vẩy lỗ tai đuổi theo.
Đuôi Ô Mộc đong đưa trong bụi cỏ, tránh tình trạng bên trong cất giấu gì đó nguy hiểm.
Trước mặt là một lùm cỏ cao khoảng một thước, Tống Hứa lùi lại lấy đà phóng qua, tiếp đất, không hề chạm vào bụi cỏ.
"Nice! Hoàn hảo!"
Những bụi cỏ lớn nhỏ trên đường đều được Tống Hứa xem như chướng ngại vật mà nhảy, nhảy hết cái này tới cái khác, rất có cảm giác tham gia thi chạy vượt rào trong đại hội thể dục thể thao.
Bao da thú đã được đại xà mang, trên người Tống Hứa chỉ có chủy thủ răng thú, vô cùng nhẹ nhàng.
Nàng nhảy một lát, cảm thấy thấm mệt thì quay về bên cạnh đại xà.
"Ta thấy hình như tay ta thiếu thiếu gì đó." Đột nhiên Tống Hứa nói.
Ô Mộc nghi hoặc: "Thiếu, cái gì?"
Hắn không nhớ rõ trên tay nàng cầm cái gì.
Tống Hứa xòe bàn tay ra: "Tay này nên cầm gì đó."
Ô Mộc ngắt một đóa hoa bên cạnh, đặt vào tay nàng: "Cầm, ăn."
Tống Hứa vứt đóa hoa kia đi, nắm lấy tay Ô Mộc:
"Ngươi thật là ngốc!"
Ô Mộc cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau.
Tay sóc nhỏ nóng hầm hập, lại còn hơi ẩm ướt, không giống hắn, nắm một lát tay hắn cũng ấm lên.
Nhưng Tống Hứa lại không có kiên nhẫn nắm mãi, rất nhanh nàng đã bị hoa lá và côn trùng nhỏ ven đường hấp dẫn, bỏ tay Ô Mộc ra chạy tới nhìn.
Ô Mộc thấy tay mình lạnh hẳn đi, đợi đến khi Tống Hứa chơi chán về lại bên cạnh hắn, Ô Mộc chủ động nắm lấy tay nàng.
Tống Hứa nhận ra, cố ý vắt chéo tay ra sau lưng không cho hắn nắm.
Nghe tiếng cười hí hí bên cạnh, Ô Mộc biết nàng cố tình.
Bình thường sóc nhỏ cực kỳ dễ thương, chỉ có đôi khi đùa nhây lại rất đáng ghét.
Mặt trời mọc, Tống