Lễ vật tốt đẹp hòa tan bi thương khi bằng hữu sắp rời đi, Tống Hứa cáo biệt hai người rồi quay về lều, gặp Ô Mộc tỉnh lại trước dự kiến, đang đi tìm nàng.
Có tiếng sột soạt trong bụi cỏ, đột nhiên ló ra một cái đầu rắn, Tống Hứa chưa nhìn rõ đã biết là hắn, nháy mắt cười tươi xông tới, không nói lời nào điên cuồng vuốt ve vảy rắn một chặp.
"Ngày mai chúng ta lên đường thôi!"
Mưa rơi một đêm, trên lá cây toàn là nước, may là buổi sáng mặt trời lên, không đến nửa ngày những giọt nước này sẽ biến mất.
Trên sườn núi xa xa có hai cái bóng, một trong đó đang nhảy nhảy nhót nhót.
Tống Hứa ngoái đầu vẫy tay về hướng đó, rồi tiếp tục cùng Ô Mộc đi về hướng dãy núi xa xôi.
Nàng không biểu hiện rõ sự luyến tiếc trong lúc ly biệt, cũng giống như lần đầu hai người rời khỏi hang đá vậy.
Lộ trình sau đó là trèo đèo lội suối, hai người không đi ngang qua bộ lạc.
Dãy núi, bình nguyên và rừng rậm không giống nhau, không có đường đi là chuyện thường, nhưng kiểu không ngừng đi lên cao, có chỗ còn chênh vênh dốc đứng thế này, Ô Mộc chưa từng trải nghiệm.
Thật ra Tống Hứa cũng chưa từng leo núi cao đến thế.
Nhưng đối với nàng, chỉ cần có cây cối là đều bay lượn được như nhau.
Chỉ khổ cho Ô Mộc, ở một số khu vực dốc gần như thẳng đứng, lúc leo lên hắn phải xoay người rất nhiều vòng mới có thể tăng lực cản, tránh bị tụt xuống dưới.
"Ô Mộc, hay là ngươi cũng lên cây đi, bò lên cây dễ hơn." Tống Hứa ngồi xổm trên chạc cây đề nghị.
Không phải cây nào trên núi này cũng gánh được thể trọng đại xà, những cây đủ lớn để chịu được thì cách nhau khá xa, nên khi lên cây, đoạn đường Ô Mộc đi qua đầy nhánh cây gãy.
Khi lên núi hai người gặp thác nước.
Lên từ phía khác nên hai người đang đứng trên thác nước.
Thác nước này cao mười mấy mét, không tính là lớn, phía dưới có đầm sâu, bên bờ suối chảy còn mọc ra một lùm hoa tươi không biết tên.
"Ô Mộc, đây là lần đầu tiên ngươi thấy thác nước hả? Ngươi muốn xuống chơi không?" Tống Hứa hỏi.
Nàng hỏi như vậy Ô Mộc liền biết nàng muốn xuống chơi.
Ở địa thế này, làm một con rắn to dài Ô Mộc lấy lại ưu thế.
Hắn dùng đuôi quấn chặt lấy tảng đá, miệng ngậm sóc nhỏ là có thể dễ dàng leo xuống dưới.
Trong quá trình này, Tống Hứa đụng phải bọt nước tóe lên, lạnh đến mức đạp đạp tứ chi.
Nước lạnh buốt, lạnh hơn cả tuyết mùa đông.
Đây là nước tuyết tan từ trên đỉnh núi, bây giờ toàn bộ chảy xuống.
Nước chảy xiết về một con sông ở hạ lưu, biến nơi đó thành chỗ cho các động vật tới uống nước săn bắt chơi đùa.
Chủ yếu là Tống Hứa nhìn trúng bụi hoa dại to kia, nàng bẻ một nhành nhấm nháp hương vị, giảng giải về thứ đồ chơi mới mang tên thác nước cho Ô Mộc nghe.
Nói thác nước lớn nhất trông thế nào.
Nói khi mặt trời lên cao, trên thác nước sẽ xuất hiện cầu vồng.
Hai người tới tương đối trễ, mặt trời đã xuống núi rồi.
Vì để Ô Mộc mở mang kiến thức cầu vồng thác nước, Tống Hứa quyết định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.
Ban đêm ở đây còn lạnh hơn đồng cỏ, hai người leo lên theo chân núi, nhiệt độ từ từ hạ thấp.
Tống Hứa nhóm lửa lên, bố trí chỗ ngủ trong tiếng nước chảy ào ào.
Lúc chia tay Thanh