Sáng sớm hôm sau hai người ra thẳng sân bay. Đây là lần đầu tiên Giang Nhiễm đi máy bay nên cô phấn khởi vô cùng, nhưng cũng khá bất an và căng thẳng. Sau khi qua hết cửa kiểm an, cô ghé vào cửa kính lớn mà nhìn máy bay bên ngoài.
Dương Kế Trầm vỗ đầu cô rồi mang người đi.
Giang Nhiễm: “Sách Văn tiểu học nói lúc máy bay cất cánh sẽ ù tai là thật ạ?”
“Cũng hơi hơi, vẫn ổn.”
Dương Kế Trầm nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho cô, cô gái nhỏ cũng tò mò nhìn quanh khắp nơi. Lúc máy bay lao lên trời xanh, Giang Nhiễm vẫn nhìn không rời mắt, Dương Kế Trầm gọi một cốc nước hoa quả cho cô.
Giang Nhiễm nói: “Đẹp thật đấy.”
“Sao em giống trẻ con thế.”
“Em chỉ thấy mới lạ thôi mà.” Giang Nhiễm kéo cánh tay Dương Kế Trầm qua rồi gối đầu lên bả vai của anh: “Mẹ em bảo tối nay gọi anh sang ăn cơm cùng.”
“Được thôi.”
“Anh mệt lắm không? Muốn ngủ à?”
Dương Kế Trầm đã nhắm mắt.
Anh nói: “Ác bá, cả đêm qua anh không ngủ.”
“Em cũng không ngủ mà.”
“Anh ở trên, em ở dưới, anh là người lao động chân tay.”
Giang Nhiễm cười rồi áp vào bên tai anh mà nhỏ giọng nói: “Anh hỏng rồi à?”
Dương Kế Trầm hơi nghiêng mặt qua: “Đừng tưởng về nhà là anh không trị được em.”
Trong nhà không thay đổi chút nào, từ xế chiều Giang Mi đã chuẩn bị rửa rau và nấu cơm, Trịnh Phong cũng ở bên cạnh giúp đỡ. Nửa năm không gặp, Giang Mi rất nhớ Giang Nhiễm, nhưng vì không quen nói mấy lời buồn nôn kia nên bà chỉ hỏi đôi câu mà thôi.
Có điều bà lại suýt không nhận ra Giang Nhiễm đến nơi. Giờ đây cô đâu còn giống trẻ con nữa, người đi bốt cao gót cổ thấp, mặc váy, khoác áo dạ ca-rô, tóc cũng đã nhuộm, trông như cô gái trẻ trong phim truyền hình vậy.
Giang Nhiễm hưng phấn quá mức, nhưng về đến nhà thì đã mệt rũ. Cô ngồi xem TV trên sofa rồi ngủ thiếp đi trong ngực của Dương Kế Trầm.
Dương Kế Trầm ôm ngang cô lên lầu, Trịnh Phong trông thấy thì định nói gì đó, nhưng lại bị Giang Mi cấu cho một cái.
Trịnh Phong không hiểu: “Làm gì thế? Sao em lại cấu anh?”
“Tiểu Nhiễm ngủ rồi, anh còn định đánh thức con bé à?”
“Sao có thể ôm thẳng người lên phòng như thế được, muốn ôm cũng phải là anh ôm lên chứ, như thế không hợp quy củ tí nào.”
Giang Mi chế giễu ông: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói.”
“Chuyện của chúng ta giống chúng chắc? Tiểu Nhiễm mới bao lớn.”
“Ồ, thì ra em là bà già hết thời?”
“Ý anh không phải như thế, chỉ là…”
Giang Mi ném mớ rau cần cho ông: “Nếu phát sinh chuyện gì thì cũng đã phát sinh rồi, ở xa như thế còn quản được chắc?”
Trịnh Phong: “Thằng nhóc kia không dám.”
“Tùy cậu ấy có dám hay không, đừng phụ Tiểu Nhiễm là được. Em thấy chọn đứa bé kia không sai, chỉ là người hơi cao ngạo thôi, xét về tính cách thì Tiểu Nhiễm vẫn chịu thiệt hơn một chút. Hai đứa còn chưa trải qua sóng to gió lớn, vừa mới yêu được như thế là tốt rồi.”
“Còn muốn sóng to gió lớn gì nữa, cứ bình an là được rồi. Về sau thằng nhóc này có tiền đồ, cũng coi như con rùa vàng đi.”
Giang Mi lườm ông một cái: “Em thấy chính anh cũng mừng quá còn gì, tìm được con rể có chung sở thích.”
Dương Kế Trầm vừa đặt Giang Nhiễm xuống, chưa kịp phủ chăn lên thì cô đã tỉnh rồi. Đôi mắt kia chỉ hơi hé mở rồi người cũng ôm lấy anh theo thói quen. Khi ngủ cô thích ôm gì đó, cô nói không thích cảm giác ngực trống không.
Dương Kế Trầm: “Sao em lại kéo tay anh vào ngực em thế?”
Giang Nhiễm vẫn còn buồn ngủ nhưng cũng phải bật cười vì tức, cô lười biếng nói: “Anh ở cạnh em một chút, được không?”
“Bố mẹ đều ở dưới nhà, ngày đầu tiên về cũng phải giả vờ một chút chứ. Nếu không họ sẽ thấy con gái mình như lang như hổ, thật đáng thương cho cái thân bé nhỏ của anh.”
“Anh đáng ghét…”
“Còn muốn đánh anh à? Đánh thành nghiện rồi?” Dương Kế Trầm đổ người lên rồi tét vào mông cô mấy cái.
Giang Nhiễm đạp anh: “Đau, em muốn ngủ.”
Dương Kế Trầm đắp kín chăn cho Giang Nhiễm, sau đó còn bóp mông cô: “Anh ở dưới lầu, lát nữa ăn cơm sẽ gọi em.”
Dương Kế Trầm xuống lầu với vẻ mặt tự nhiên, Trịnh Phong lại hơi một tí là liếc anh.
Dương Kế Trầm: “Mắt ngài bị co giật à?”
Trịnh Phong: “…”
…
Trước Tết, Giang Mi và Trịnh Phong tái hôn, mà Giang Mi đặt tiệc cưới ở một khách sạn trên trấn của Mặc Thành. Tiệc cưới không mặc váy cưới, không mời MC, chỉ là một bữa cơm đơn giản mời mấy người bạn của bà và Trịnh Phong. Mấy người cũng vừa vặn ngồi đủ một bàn tròn lớn.
Từng người bạn của Trịnh Phong mồm mép tép nhảy khiến Giang Mi đỏ mặt. Họ trái một câu chúc mừng phải một câu chúc mừng, sau đó bày ra năm bảy trò chơi để chọc cô dâu chú rể.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Dương Kế Trầm lái xe đưa bọn họ về nhà.
Trịnh Phong uống nhiều mấy chén rượu trắng nên bắt đầu mê sảng hát hết bài này đến bài khác. Giang Mi vẫn luôn duy trì tỉnh táo từ đầu, bà dìu người vào phòng rồi ghét bỏ nói: “Đã 40 – 50 tuổi rồi mà còn thế này.”
Trịnh Phong ở tạm nhà của mẹ con cô, phòng tân hôn cũng là phòng ngủ của Giang Mi. Mọi thứ trong nhà vẫn như trước, chỉ là cửa sổ được Giang Nhiễm dán thêm chữ hỉ.
Giang Nhiễm đứng ở cổng chào tạm biệt Dương Kế Trầm, cô cứ lôi kéo góc áo của anh mãi, ánh trăng tỏa xuống luồng sáng xanh kéo dài bóng của hai người họ.
Dương Kế Trầm cười: “Sao thế, muốn hôn tạm biệt anh à?”
“Đúng vậy, hôn tạm biệt.” Giang Nhiễm khiễng chân lên hôn anh một chút: “Hôm nay vui lắm, cảm giác có anh ở đó nên càng toàn vẹn hơn.”
Son môi vị mật đào của cô lưu lại trên môi anh hương thơm ngọt lành. Hôm nay cô mặc sườn xám màu hồng nhạt thêu hoa xẻ tà đến nửa đùi, bên ngoài khoác hờ áo dạ màu đen.
Giang Mi không muốn mặc váy cưới vì quá long trọng, cuối cùng đã chọn sườn xám. Ngày Giang Mi đi mua còn cố tình mua cho cả Giang Nhiễm, bà nói rằng con gái làm phù dâu cũng phải xinh đẹp mới được.
Dương Kế Trầm đưa tay kéo cô tới mặt bên của nhà, sau đó đặt người dựa vào bức tường cũ, hô hấp của hai người cũng dần quấn quýt lấy nhau.
Giang Nhiễm ôm cổ Dương Kế Trầm rồi hôn anh một chút. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy không nói lời nào nhưng cũng hiểu ý nghĩ của đối phương. Dương Kế Trầm hừ nhẹ một tiếng rồi nằm cằm cô mà cúi đầu hôn xuống.
Tay anh luồn vào trong áo khoác của Giang Nhiễm, xúc cảm lòng bàn tay chạm tới sườn xám thật trơn trượt và tinh tế biết bao.
Giang Nhiễm rên nhẹ một tiếng, sắc mặt cũng phiếm hồng.
Dương Kế Trầm hôn cổ cô rồi khàn khàn nói: “Nếu không anh khiến em càng ‘toàn vẹn’ nhé?”
“Cái gì…”
Anh hơi đưa người lên phía trước một chút, bên hông Giang Nhiễm cũng cộm cộm lên.
Giang Nhiễm đẩy anh, giọng nói lại mang theo ý cười: “Làm gì thế, đột
nhiên như vậy, anh lại đùa lưu manh.”
“Đêm nay có cần đến tìm em không?” Dương Kế Trầm kéo tay cô qua mà đặt lên nơi ấy, anh hít vào một hơi nhàn nhạt: “Anh còn chưa xé sườn xám đâu, em bảo lúc Lương Triều Vĩ xé thì có cảm giác gì?”
“Chính anh nói phải giả vờ một chút, nói không giữ lời là cún con.” Giang Nhiễm đẩy nhẹ anh ra: “Em phải lên lầu đây, anh về đi.”
Thân hình của cô gái nhỏ mảnh mai và trẻ trung biết mấy, Dương Kế Trầm cười nhẹ một tiếng, bỗng điện thoại trong túi quần lại vang lên.
Dương Kế Trầm nhận điện thoại, rồi không biết bên kia nói gì mà anh nói: “Được, ngày mai gặp rồi nói.”
…
Lúc Giang Nhiễm về đến phòng thì căn nhà cũ kia đã sáng đèn, cô thả hai túi chườm nóng vào ổ chăn của mình, sau đó tháo đồ trang sức và đi tắm rửa. Lúc đang tắm thì vòi nước kia tiếp tục rỉ nước, sau đó lại bị nứt ra. Đúng là tiêu chuẩn mỗi năm nứt một lần.
Giang Nhiễm quấn khăn tắm rồi run rẩy ra ngoài. Cô định thay quần áo rồi xuống lầu tìm dụng cụ, nhưng vừa ra thì đã thấy có người nằm trên giường của mình rồi.
Dường như hình ảnh này rất quen thuộc.
Đàn ông thường tắm nhanh hơn con gái, con gái còn phải lề mề cả ngày, còn anh đã tắm xong trong khoảng thời gian ngắn, đã vậy còn đổi sang mặc áo choàng tắm màu trắng nữa.
Dương Kế Trầm vén chăn lên rồi vỗ vỗ xuống giường: “Cún tiên sinh mời em lên giường sản xuất hậu duệ.”
Giang Nhiễm bật cười vì tức: “Sao anh ngày càng ấu trĩ thế.”
“Không còn cách nào khác, vì hạnh phúc thể xác và tinh thần của em, dù sao đàn ông cũng phải chủ động một chút, hi sinh một chút. Lại đây nào, vợ cún.”
Giang Nhiễm lạnh tới phát run: “Cún tiên sinh, ống nước kia lại hỏng rồi, em phải tìm đồ sửa một chút.”
“Sao lại hỏng nữa, em vào chăn trước đi, anh đi xem thử.” Dương Kế Trầm cười rồi đứng dậy, sau đó phủ thêm áo khoác vào cho cô.
Giang Nhiễm đi theo anh tới phòng tắm: “Nhìn thấy không, chỗ đó đấy.”
“Lỗ rò rỉ nhỏ thôi, vẫn ổn hơn so với năm ngoài. Băng dán nhà em để ở đâu?”
“Để em xuống lầu lấy.”
Dương Kế Trầm xoay người ôm cô lên giường: “Sợ lạnh thì ngoan ngoãn chờ đi, anh xuống dưới tìm.”
“Anh nhẹ nhàng thôi, đừng quấy rầy tới bố mẹ em.”
“Ừm.”
Vì lỗ rò rỉ nhỏ nên Dương Kế Trầm cuốn hai ba lần là được. Giang Nhiễm núp trong chăn chơi điện thoại, lúc Dương Kế Trầm tiến vào thì cô bị giật mình.
“Gửi tin nhắn với ai thế?”
Dương Kế Trầm tiện thể ngồi xuống giường, rồi vừa kéo chăn ra thì đã chen vào.
Anh mang theo hơi lạnh mà tiến vào, lúc tay hai người chạm nhau, trên người anh vẫn tia lạnh kia. Giang Nhiễm chuyển túi chườm nóng sang một bên, còn người thì ôm lấy anh.
“Sửa xong rồi à? Em vừa gửi tin nhắn cho Tống Dật Thịnh, cậu ấy nói phụ đạo viên hỏi có muốn học song song hai bằng không. Phụ đạo viên có nhắn tin vào trong group nhưng hai hôm nay bận nên không đọc được.”
“Học song song hai bằng gì?”
“Cậu ấy thấy nhà chúng ta có dương cầm nên hỏi có phải em thích không, hỏi em có muốn học Âm nhạc không, sau khi học xong sẽ có hai bằng, một là bằng khoa chính quy của em, một là bằng khoa Âm nhạc. Có rất nhiều người học hai bằng xong sau này dễ tìm việc, nhưng với em mà nói thì không khác mấy, chẳng qua đây là cơ hội chơi dương cầm không tệ thôi.”
“Được đấy, tìm thêm ít việc để làm, học thêm một chút đi, đừng lãng phí khoảng thời gian đại học.”
Giang Nhiễm đắp chăn cho anh tới kín kẽ, cô nói: “Em từng tán gẫu với mấy người Từ Đan, tất cả mọi người đều không biết về sau muốn làm gì. Em nghĩ nếu em học tốt, về sau làm cô giáo dạy nhạc thì thế nào? Trừ ở trên trường ra thì có thể làm cô giáo dạy dương cầm nữa. Còn nếu thật sự không được thì làm kế toán cũng tốt.”
Dương Kế Trầm cầm tay cô, mười đầu ngón tay của cô gái nhỏ thon dài mà sạch sẽ. Anh nói: “Vẫn nên chơi dương cầm đi.”
“Anh thấy tay của em hợp chơi dương cầm à?” Giang Nhiễm hỏi dí dỏm.
Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười xấu xa: “Chứ sao, chơi dương cầm có thể kiểm tra lực ngón tay và cánh tay, luyện cho tốt còn giúp ích cho sinh hoạt vợ chồng. Lần nào cũng làm một tí đã mỏi, sao mà yếu thế, hửm? Lúc anh vận dụng nhất dương chỉ có kêu mệt không?”
Giang Nhiễm đá Dương Kế Trầm, thậm chí còn muốn đá anh ra ngoài ổ chăn: “Sửa xong đường ống nước thì anh về được rồi đấy, cún to sắc tình.”
Dương Kế Trầm bắt lấy tay cô rồi kéo qua người mình, Giang Nhiễm lại biến thành dạng chân trên người anh. Cổ áo choàng tắm của anh cũng mở ra trông thật gợi cảm.
Dương Kế Trầm: “Thế anh đi thật nhé? Không dỗ em ngủ nữa?”
Giang Nhiễm hứ một tiếng: “Sao hôm nay tốt tính thế, không giả vờ giả vịt nữa à?”
“Lúc đầu định làm cún tiên sinh, nhưng có một tin tốt muốn chia sẻ với em.”
“Tin gì…”
Dương Kế Trầm vuốt ve vành tai của cô: “Người của hiệp hội tìm anh, việc này về cơ bản là đã định rồi.”
Giang Nhiễm ngạc nhiên ôm lấy anh: “Trời ạ, tìm anh thật rồi à? Anh sẽ vào đội tuyển quốc gia!”
Dương Kế Trầm cũng ôm lấy Giang Nhiễm, cằm còn tì lên vai cô rồi thấp giọng nói: “Thế nên… anh định làm cún tiên sinh một lần.”
“A —— ”
Anh ôm Giang Nhiễm rồi xoay người, hai tay chống hai bên đầu cô và cúi người hôn xuống.
“Lát nữa đừng kêu thành tiếng.”
Hết chương 85.