Lời vừa ra khỏi miệng, những dòng suy nghĩ tán loạn như hoa tuyết liền bắt đầu quay trở về.
Đêm đăng quang nâng cúp lên, tiếng rít gào hò hét vang lên khắp nơi.
Giải nghệ về nước, khoan khoái thưởng thức biểu cảm méo xệch của ông chủ.
Ăn bữa cơm chia tay với các anh em trong giới, hẹn nhau livestream, cùng nhau khám phá.
Đêm giao thừa máy bay hạ cánh, bắt xe về nhà… Dòng suy nghĩ vừa chạy đến đây, dường như cậu lại nghe thấy tiếng phanh xe chói tai đó.
Cậu nhớ ra rồi, hẳn là cậu đã bị tai nạn giao thông.
Khi ý thức được chuyện này, cậu mới giật mình phát giác, cậu không cảm nhận được cơ thể của mình nữa.
Cậu có một linh cảm chẳng lành, hỏi lại một cách thận trọng hơn: “Đây là đâu?”
Hai người trong điện nhìn quả trứng này, không chắc là có phải đã kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt gì rồi hay không.
Anh bạn kia không phải là chủ nhân của quả trứng, không nhìn thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, quay sang hỏi Thời Minh Chu.
Thời Minh Chu không thấy gợi ý trên giao diện, nghĩ rằng phải hoàn thành đối thoại, thế là liền trả lời đơn giản: “Điện thành chủ thành Thương U.”
Tân Lạc: “…”
Đùng đoàng một tiếng, linh cảm rơi bộp xuống đất.
Cậu hết sức kinh hãi: “Đùa kiểu gì đấy?”
Thời Minh Chu không đáp lại.
Thanh nhiệm vụ của anh vẫn không hề có động tĩnh gì, định bụng thử chờ một lúc nữa xem sao.
Anh bạn bên cạnh không rõ tình hình, nhất thời cũng không mở miệng.
Trứng linh thú được đặt ở gần cổng chính điện.
Nó cao khoảng nửa mét, vỏ trứng trắng tinh kết hợp với vài đường vân đỏ rực.
Ánh mặt trời buổi sớm nhiệt tình chiếu xuống, cả quả trứng như được bao phủ bởi ánh ngọc trai.
“Trứng châu báu” cảm thấy cả người đều không khỏe.
Trước mắt tối đen, không cảm nhận được cơ thể, nhưng lại có thể tự do đối thoại với người khác, chuyện này rõ ràng không bình thường, tuyệt đối không phải là trò đùa dai.
Ngẫm lại lần nữa, tai nạn giao thông, rồi nghe được một địa danh xa lạ, khả năng cao là cậu xuyên không rồi, thì ra cái chuyện không khoa học như “xuyên không” có tồn tại thật nè trời!
Một số người có thể sẽ sướng như điên, mừng rỡ mà hòa nhập vào thế giới mới, nhưng Tân Lạc thì không.
Người nhà cậu vẫn khỏe mạnh, còn cả lũ bạn nữa, không muốn chết chút nào.
Hiện giờ nhoáng cái đã mất hết người thân bạn bè, cậu thật sự là sầu không sao kể xiết.
Hai người bên ngoài quả trứng nhìn cậu một lúc, không chờ được câu sau.
Thời Minh Chu đành phải lặp lại: “Nơi này là thành Thương U.”
Tân Lạc buồn bực mà “Ồ” một tiếng đáp lời anh.
Thời Minh Chu lại đợi thêm vài giây, chủ động xuất kích: “Mi là thú gì?”
Tân Lạc tiêu hóa thông tin, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh là thú gì?”
Thời Minh Chu nói: “Tôi là con người.”
Tân Lạc: “…”
Ý là tôi không phải con người phỏng?
Đang thốn mà còn bị xát muối vào chỗ đau, cậu chết lặng hỏi: “Thế tôi là gì?”
Thời Minh Chu nói: “Chuyện này mi phải tự hỏi bản thân.”
Tân Lạc ỉu xìu: “Sao tôi biết được?”
Dứt câu, đột nhiên cậu lại nhớ tới câu cảm thán kia, liên hệ với tình cảnh tối đen như mực này, cậu ngẫm lại: “Chờ đã, tôi là một quả trứng?”
Thời Minh Chu nói: “Ừ.”
Tân Lạc bị xát muối lần hai, buột mồm hỏi: “Ai đẻ thế?”
“——À không đúng,” Cậu phản ứng lại, “Nếu anh biết biết là ai đẻ thì đã không hỏi giống loài của tôi rồi.”
Dù sao cũng đã thi đấu bao năm rồi, cậu điều chỉnh trạng thái rất nhanh, tạm thời giấu đi nỗi đau mất thân hữu, hỏi vấn đề mà mình đang quan tâm: “Những quả trứng khác không biết nói sao?”
Trong lúc giao lưu, Thời Minh Chu mở thông báo hệ thống lúc trước.
Anh chắt lọc ý chính: “Toàn bộ tộc linh thú đã hy sinh trong trận hỗn chiến một trăm năm trước, trứng linh thú được đặt ở Thánh địa của tộc, cách ly với thế gian, gần đây kết giới yếu dần, bọn mị bị phân tán khắp nơi, mi là quả trứng đầu tiên được phát hiện.”
Tân Lạc nhẹ nhõm hẳn, ổn rồi.
Anh dùng từ “hy sinh”, chắc là đồng minh.
Quả trứng đầu tiên nghe cũng khá là hiếm lạ, xem ra trước mắt cậu sẽ không bị coi là thứ yêu nghiệt gì đâu.
Cậu hỏi: “Các anh biết bao nhiêu về tộc linh thú?”
Hai người bên ngoài trứng cũng thấy ổn rồi.
Đề tài đã đi đúng hướng, sắp mở nhiệm vụ rồi.
Thời Minh Chu tắt giao diện hệ thống, trả lời: “Chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Tân Lạc rất hài lòng.
Cậu thích kiểu mù mờ thiếu thông tin như này, cậu có thể bịa chuyện tùy ý.
Có điều cậu không định bịa quá nhiều, nhỡ cho sau này phát hiện ra tài liệu liên quan hay gặp phải người cùng tộc thì lại lấp liếm không được.
Vì thế cậu liền buồn bã thở dài: “Tôi cũng không biết quá nhiều, tôi vừa mới có được ý thức, chỉ được truyền thừa một vài thứ mơ hồ không rõ, từ từ mới hoàn chỉnh được.”
Thời Minh Chu đi thẳng vào chủ đề: “Có cách nào để tăng tốc không?”
Tân Lạc nói: “Không có cách nào đâu, thân mến ạ.”
Thời Minh Chu: “…”
Anh bạn kia: “…”
Thời Minh Chu hỏi: “Vậy mi có điều kiện phá vỏ không?” ”
“Không biết nha,” Tân Lạc ngây thơ vô số tội, “Không nói về tôi nữa, tộc của bọn tôi cuối cùng cũng trở lại cộng đồng, nơi này chắc chắn đã thay đổi rất nhiều, kể cho tôi nghe tí đi.”
Thời Minh Chu đã hết kiên nhẫn, nhìn về phía người bạn kia.
Anh bạn kia chỉ vào chính mình: “Tôi nói?”
Thời Minh Chu “Ừ” một tiếng, kéo hắn vào đội, chia sẻ nhiệm vụ, bỏ bọn họ mà đi.
Tân Lạc vừa mới tỉnh dậy, trạng thái còn chưa ổn định, không phân biệt được âm sắc, còn tưởng rằng nãy giờ chỉ có một người, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của một người khác.
Cậu chỉ muốn thu thập thông tin, đương nhiên không để tâm ai là người kể.
Người bạn kia thì rất tò mò về quả trứng này, cũng không ngại việc mình bị trở thành công cụ lao động miễn phí.
Sau khi một người một trứng trao đổi hữu nghị với nhau, Tân Lạc thu được vài thông tin cơ bản.
Nơi này là đại lục Tân Vũ, là một thế giới ma pháp, hầu như trong cơ thể ai cũng đều có nguyên tố ma pháp.
Đại lục có tổng cộng tám tòa thành cực lớn, ngoại trừ thành trung tâm, mỗi tòa thành còn lại đều có một vị thành chủ.
Người trước mặt đây tên là Dã Lai Vãng, vị có chất giọng lạnh nhạt vừa rồi tên là Chu Minh, là thành chủ của thành Thương U này, nghe nói là người mạnh nhất đại lục.
Dã Lai Vãng ngồi xếp bằng dưới đất, sờ mó quả trứng một lúc: “Chủ nhân của mi tính tình không tốt, mi phải ngoan ngoãn nghe…”
“Chờ chút,” Tân Lạc ngắt lời hắn, “Anh ta là chủ nhân của tôi? Đã được tôi đồng ý chưa?”
Dã Lai Vãng nghe xong liền dại ra: “Còn phải được mi đồng ý nữa?”
Tân Lạc ngạc nhiên: “Nếu không thì sao? Dù tôi chỉ là một con thú, thì cũng phải có thú quyền chớ!”
Ấy chết, hình như đúng là không có thật.
Tân Lạc ngẫm lại sự bất ngờ của bọn họ khi thấy cậu biết nói, nghĩ đến một giả thuyết.
Giả dụ linh thú kỳ thật không biết nói chuyện, vậy thì cũng không khác biệt mấy so với động vật bình thường.
Thông thường, chỉ có hai khả năng để động vật và con người chung sống chan hòa dưới một mái nhà: Một là thú cưng nuôi trong nhà, hai là động vật trong vườn bách thú.
Chẳng trách tộc linh thú đều chết hết trong trận đại chiến.
Họ đều bị chủ nhân phái đi tấn công tự sát* hết rồi chớ gì!
(*自杀式袭击: Tấn công tự sát hay tấn công liều chết, là phương pháp tấn công và thủ phạm dự định gi.ết chết một số lượng người, tính luôn chính thủ phạm.
Trong các cuộc tấn công tự sát, người tấn công sẽ chết sau khi hoàn thành nhiệm vụ.)
Nỗi tang thương của Tân Lạc lại ùa về, ngang ngược hỏi: “Nếu tôi không nhận anh ta thì sao?”
Đại điện không phải là nơi đặt vật phẩm được hệ thống chỉ định.
Trứng linh thú là do Thời Minh Chu thả ra, anh không thể rời đi quá xa.
Bằng không, nếu vượt qua một khoảng cách hoặc thời gian nhất định, trứng linh thú sẽ tự động biến mất, quay về chỗ anh.
Anh cũng nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt với Dã Lai Vãng.
Một tuần trước, “Nguyên Vũ” đã bắt đầu thông báo về hệ thống linh thú.
Ấn tượng chung của người chơi đối với linh thú trong game chính là act cute đánh nhau quyên sinh cái gì cũng làm được, nhưng lần này “Nguyên Vũ” nói sẽ làm một hệ thống đặc biệt hơn.
Trứng linh thú là phần thưởng hệ thống tặng cho Thời Minh Chu, tự nhiên sẽ thuộc về hắn.
Nhưng nghe ý trong lời của quả trứng này, chẳng lẽ trước khi ấp nở còn phải qua thêm một bước nhận chủ?
Dã Lai Vãng nhìn quả trứng lần nữa, thăm dò: “Đánh cho đến khi mi phục mới thôi?”
Tân Lạc nói lý lẽ: “…Bọn tôi biệt tăm trăm năm mới quay