Bùi Chi Nhật sau khi hay tin thì ngay lập tức định vị vị trí của Lục Như Ân nhưng lại không được, anh gọi điện thoại báo cho chị gái của mình biết chuyện ngay: “Chị hai! Em không thể định vị được vị trí của chị Như Ân, dường như có người đã tắt đi rồi.”
“Không thể nào, ngoại trừ Như Ân thì không có ai biết tắt định vị đâu, hơn nữa chị dám chắc bọn chúng không phát hiện ra định vị lại là đôi bông tai của Như Ân, nếu vậy thì chỉ có một khả năng là Như Ân tự tắt định vị mà thôi, rốt cuộc cậu ấy đang có âm mưu gì thế? Chi Nhật! Em nhớ phải tập trung quan sát, nếu như Như Ân bật định vị nhớ gọi cho chị ngay.” Bùi Gia Linh cau mày suy nghĩ, trong lòng thật muốn mắng người bạn thân này, có chuyện gì cũng không báo cho cô cùng mọi người biết trước.
“Vâng ạ, à phải rồi, còn một chuyện nữa ạ, anh Paul đã quay trở về rồi, không chừng anh ấy cũng sẽ tham gia vào việc giải cứu chị Như Ân.”
“Chị biết rồi.” Bùi Gia Linh đáp lại sau đó cúp máy, cô thở dài một hơi khi nghe tin Paul quay về, cô vốn dĩ không có mấy thiện cảm với người tên Paul này, mặc dù là bạn nhưng người này vô cùng nguy hiểm, gian xảo, lúc này cũng thần thần bí bí khiến cho cô không biết đường nào mà lần, trước giờ Bùi Gia Linh chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của Paul.
Bùi Gia Linh đem mọi chuyện báo lại cho Lục Đình Quân biết, anh nghe xong thì nhẹ nhõm phần nào, bây giờ chỉ có thể đợi chị gái của mình ra tín hiệu mà thôi.
Cùng lúc này, gã Tom đã đưa Lục Như Ân về nhà của gã, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, gã nhìn cô với cặp mắt đầy thèm thuồng, ham muốn.
Tom cảm thấy không thể nào chờ được nữa, bên dưới của gã đã cứng hết rồi, gã vội vàng tháo thắt lưng, cởi quần dài của mình ra.
Ngay khi chiếc quần được cởi xuống, một lưỡi dao sắc bén đặt ngay cổ của Tom, gã cứng đờ nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn, Lục Như Ân đang cầm một con dao đưa ngay động mạch cổ của gã, khóe môi của cô hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, cô chậm rãi cất giọng nói: “Bất ngờ lắm đúng không? Anh đúng là một kẻ ngu ngốc, cũng phải thôi, anh sống bằng nửa thân dưới, **** ***** lên não rồi, làm gì nghĩ được mấy chuyện khác.”
“Cô, cô muốn gì? Cô có tin chỉ cần tôi la lên thì người của tôi sẽ xông vào đây bắt cô không hả? Đến khi đó kết cục của cô sẽ thảm lắm đấy.” Tom run rẩy, sợ hãi xanh cả mặt nhưng vẫn cố mạnh miệng đe dọa.
“Tôi sợ quá đi mất.” Lục Như Ân bày ra vẻ mặt sợ hãi không thể nào giả trân hơn được nữa, cô cười khẩy một tiếng rồi thu lại nụ cười trên môi: “Anh cứ gọi bọn họ vào thoải mái nếu như không muốn chính bản thân anh trở thành bia đỡ đạn cho tôi.
Tom! Anh có biết tôi ngoại trừ là tiểu thư của Lục gia còn là gì không? Ngoại trừ cái danh Lục đại tiểu thư, tôi còn được người khác gọi với một cái tên là Angel.”
Giọng nói đều đều, nhẹ nhàng của Lục Như Ân đã thành công khiến cho gã Tom sợ trắng bệch cả mặt, cả người run bần bật, gã nhớ đến lời đồn, những người đã từng nhìn thấy mặt của Angel đều toàn là người đã chết.
Lục Như Ân rất hài lòng khi thấy vẻ mặt sợ hãi của gã Tom, một tay vẫn giữ lấy con dao đang kề trên cổ của gã, tay còn lại cô lấy điện thoại gọi cho Paul: “Cậu mau đến