Paul hốt hoảng, vội đứng dậy tiến đến gần xem tình hình của Lục Như Ân: “Cậu ổn chứ? Có cần tớ đưa cậu đến bệnh viện không?” Thấy Lục Như Ân lắc đầu từ chối, anh vội đi thanh toán rồi dìu bạn thân của mình rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, ngồi bên trong xe Paul thấy cô im lặng thì lại càng lo lắng hơn: “Ân Ân! Cậu thật sự ổn chứ? Cậu đừng có dọa tớ đấy.”
Lục Như Ân day day hai bên thái dương một lúc mới chậm rãi cất tiếng: “Tớ không sao nữa rồi, cậu có thể nói cho tớ biết những chuyện xảy ra trong quá khứ không? Hoặc là giúp tớ nhớ lại mọi chuyện.”
“Tất nhiên là tớ có thể giúp cậu nhớ lại mọi chuyện, nhưng tớ khuyên cậu là hãy suy nghĩ thật kỹ, dù sao mọi chuyện cũng đã qua một thời gian rồi.
Âu Tĩnh Kỳ hiện tại cũng không hề nhớ ra chuyện gì nữa, nếu đã như vậy thì hà cớ gì cậu muốn nhớ lại? Bây giờ mỗi người sống một cuộc sống riêng, không liên quan đến nhau có phải tốt hơn không?” Paul cũng có chút muốn Lục Như Ân nhớ lại mọi chuyện, nhưng trong lòng cũng không muốn cô nhớ lại, hiện tại Âu Tĩnh Kỳ hoàn toàn không nhớ gì về chuyện bốn năm trước, nếu như Lục Như Ân khôi phục lại đoạn ký ức đó không phải là vừa mừng vừa đau lòng sao? Như vậy chẳng khác nào là tự hành hạ bản thân mình.
Lục Như Ân thấy được nỗi lo lắng của Paul liền gật đầu đồng ý suy nghĩ kỹ, tuy nói là suy nghĩ kỹ nhưng trong lòng cô bây giờ rất muốn biết chuyện của bốn năm trước.
Lúc trước không biết thì thôi, bây giờ đã biết rồi thì cô làm sao có thể không để tâm đến được, đoạn ký ức đã mất này Lục Như Ân nhất định phải nhớ lại.
- ----------------------------------------------------
Tập đoàn Âu thị
Âu Tĩnh Kỳ trực tiếp gọi cho Mark đến Âu thị để hỏi chuyện, Mark vừa bước vào phòng làm việc đã bắt gặp vẻ mặt khó coi, đằng đằng sát khí của Âu Tĩnh Kỳ, anh rùng mình một cái, nhăn mặt hỏi: “Có chuyện gì mà cậu lại đột nhiên gọi tớ đến đây vậy? Tớ nhớ tớ đâu có thiếu nợ gì cậu đâu, không nợ tiền cũng không nợ tình, sao mà cậu lại nhìn tớ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?”
Âu Tĩnh Kỳ đứng dậy đi đến ngồi xuống ở chiếc ghế sô pha dành để tiếp khách, gương mặt lúc này của anh chính là muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc: “Tớ không thích vòng vo, tớ hỏi cậu, chuyện tai nạn bốn năm trước rốt cuộc là như thế nào? Phần ký ức bị mất kia có liên quan đến Lục Như Ân đúng không?”
Mark nâng tách trà lên uống, vừa đến môi liền khựng lại hơi ngước mặt lên nhìn Âu Tĩnh Kỳ với cặp mắt sửng sốt, kinh ngạc, anh vội đặt tách trà lại chỗ cũ, khẩn trương hỏi: “Cậu nhớ lại cái gì rồi sao? Nhớ được bao nhiêu rồi?”
“Không có nhớ được gì cả chỉ là lúc sáng có nói chuyện với Lục Như Ân, tình cờ biết được nhỏ hai mặt đó cũng từng bị tai nạn mất trí nhớ, điểm đặc biệt ở đây chính là cả hai tai nạn đều xảy ra vào bốn năm trước ở Ý.” Âu Tĩnh Kỳ cau chặt hàng mày của mình khi thấy phản ứng của Mark, đứa bạn này của anh rốt cuộc đã giấu anh bao nhiêu chuyện?
Mark ồ lên một tiếng tiếp tục bình thản uống một ngụm trà rồi mới cất giọng nói: “Trí nhớ của Lục Như Ân thì có thể khôi phục lại dễ dàng nhưng cậu thì khác, bây giờ cho dù tớ có