Âu Tĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào người con gái mình yêu, biết cô không chịu nói thật anh cũng không hỏi thêm gì nữa chỉ tiếp tục lái xe đưa cô quay về Lục gia nghỉ ngơi, anh nghĩ có một người biết rõ những chuyện này.
Đưa Lục Như Ân về nhà xong, anh lái xe đến căn hộ của Mark, Mark thấy anh đến thì có chút ngạc nhiên, miệng lại không chịu được mà ghẹo: “Ôi, ngọn gió nào lại đưa Âu đại thiếu gia của tôi đến đây thế?”
Âu Tĩnh Kỳ chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi bước vào bên trong, Mark khẽ cười, đóng cửa lại sau đó tiến đến ngồi xuống bên cạnh Âu thiếu gia, anh gác chân lên bàn, cong khóe môi, nhướng mày hỏi: “Cậu nhớ lại mọi chuyện rồi đúng không?”
Âu đại thiếu gia gật gật đầu, không muốn vòng vo, dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề mình muốn biết: “Mark! Cậu có biết những chuyện xảy ra với Ân Ân sau vụ nổ trong khu rừng ấy không? Ân Ân như thế nào khi nghĩ rằng tớ đã chết?”
Mark không quá ngạc nhiên khi Âu Tĩnh Kỳ hỏi về chuyện này sau khi lấy lại ký ức, bởi vì anh biết Lục Như Ân chắc chắn sẽ không chịu kể ra, anh hít sâu một hơi phun ra một chữ: “Thảm!” Mark thu chân, ngồi đàng hoàng lại tiếp tục nói: “Tớ không chứng kiến chỉ nghe Paul kể lại mà thôi, sau khi khu rừng bị nổ tung, Như Ân đã chạy đến khóc, tìm cậu khắp nơi, lúc đó em ấy như phát điên phát dại đến mức Paul phải đánh ngất em ấy đưa đi.
Cậu cũng biết khi đó tớ vẫn chưa quen biết với Như Ân, càng không biết mối quan hệ giữa hai người nên sau khi cứu cậu thì tớ cũng giữ bí mật, không báo cho ai biết về tình hình của cậu cả.”
Chỉ cần nghe đến đây thôi, trái tim của Âu Tĩnh Kỳ đã như có ai đó bóp nghẹt lại rồi, thảm là thảm như thế nào chứ? Lục Như Ân đã phát điên sao? Mark cũng có chút đau lòng khi nhắc lại tình trạng khi đó của Lục Như Ân: “Theo những gì mà Paul đã kể thì sau khi tỉnh lại, Như Ân vẫn quay lại khu rừng tìm kiếm cậu suốt ba ngày liền, không chấp nhận được sự thật cậu đã chết, đến ngày thứ tư em ấy bắt đầu nói chuyện một mình và luôn nói rằng cậu vẫn luôn xuất hiện, ở bên cạnh em ấy.
Không những như thế, Paul phát hiện trên người của Như Ân có vết thương, những vết bầm những vết cắt nhỏ.
Bác sĩ tâm lý đồng thời cũng là anh trai của Paul đã chuẩn đoán Như Ân bị tâm thần phân liệt, có xu hướng tự làm hại bản thân nhưng lại không nhớ bản thân mình đã làm gì.”
Nước mắt của Âu Tĩnh Kỳ bất giác rơi xuống, lăn dài trên má, trái tim của anh rất đau, đau đến tê tâm phế liệt khi nghe Mark kể.
Mark vỗ nhẹ lên vai của người bạn thân: “Cậu nên cảm ơn Paul và anh trai cậu ấy, nếu không có hai người họ thì có lẽ Như Ân đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Khi Như Ân tỉnh táo, nhận ra tất cả những gì đều do bản thân tự tưởng tượng ra, em ấy vẫn cố chấp không chịu chấp nhận, đỉnh điểm Như Ân đã dùng dao rạch cổ tay của mình với ý định tử tự, may mắn Paul đã đến cứu em ấy.
Một lần tử tự không thành, Như Ân lại tiếp tục tự tử bằng cách uống hết cả một lọ thuốc ngủ, lần thứ