Suốt quãng đường đến trường, mặc cho Lục Như Ân làm nũng, năn nỉ Âu Tĩnh Kỳ như thế nào thì anh cũng làm ngơ, không nói bất cứ lời nào cả.
Đến trường, Lục Như Ân như cái đuôi nhỏ của Âu Tĩnh Kỳ, anh đi đâu cô đi theo đó, vừa đi vừa lay lay cánh tay của anh: “Anh đừng giận dỗi em nữa mà, em thật sự là không có yêu mấy người đó, chỉ là quen vui thôi, khi quen bọn họ hành động thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, khoác vai này nọ thôi, không có hôn hay gì cả.”
Âu Tĩnh Kỳ đột nhiên đứng khựng lại làm cho cô cũng giật mình dừng lại, anh nheo mắt nhìn cái đuôi nhỏ, nghiêm mặt hỏi: “Những tên đó có ôm eo em không? Có chủ động hôn má hay trán của em không hả?”
Lục Như Ân nuốt một ngụm nước bọt, cắn môi, cười gượng trả lời rất khẽ: “Có ôm eo nhưng tuyệt đối không có hôn, cùng lắm chỉ là hôn tay mà thôi, em biết sai rồi, anh đừng giận em nữa, mấy chuyện đó cũng là chuyện của quá khứ rồi.
Bây giờ chỉ cần anh không giận dỗi em nữa, anh muốn em làm gì cũng được, em đều nghe theo anh.”
“Thật? Anh muốn em làm gì cũng được? Tất cả mọi chuyện đều nghe theo anh sao?” Âu Tĩnh Kỳ nhướng mày, nhìn Lục Như Ân bằng cặp mắt gian xảo, nụ cười có chút quỷ dị.
Cô cảm thấy nụ cười của anh không chỉ có quỷ dị mà còn có chút gì đó lưu manh, Lục Như Ân không suy nghĩ nhiều được nữa, chỉ gật đầu lia lịa: “Phải, làm gì cũng được em đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh.”
Âu Tĩnh Kỳ bỗng kéo Lục Như Ân sát lại người của mình, đầu hơi cúi xuống nói nhỏ vào tai của cô: “Em còn nhớ rõ chuyện bốn năm trước không? Cái ngày đầu tiên chúng ta đi du lịch cùng với nhau ấy, anh muốn tiếp tục hoàn thành chuyện đấy.”
Hai vai của Lục Như Ân hơi rụt lại, giọng nói trầm ấm cứ khe khẽ truyền vào tai của cô, mặt đỏ ửng lên khi nghe anh nói hết câu, Lục Như Ân thầm mắng trong lòng, Âu Tĩnh Kỳ rõ ràng là đang muốn quyến rũ, câu dẫn cô đây mà.
Nhớ lại chuyện đó, không chỉ mặt mà cả người của cô đều nóng lên, vào cái ngày đi du lịch, Lục Như Ân đã cả gan trêu chọc, quyến rũ Âu Tĩnh Kỳ hại anh phải ở trong nhà tắm gần cả tiếng đồng hồ, sở dĩ cô dám là vì biết rõ anh sẽ không làm gì khi cô chưa đủ tuổi.
Bây giờ thì khác rồi, ai mà ngờ được Âu Tĩnh Kỳ lại đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Âu thiếu gia thấy người yêu của mình đỏ mặt ngại ngùng thì thích thú không thôi, anh cười đắc ý tiếp tục trêu: “Sao lại im lặng như thế? Không phải em nói là anh muốn cái gì cũng được sao? Em định lật lọng, không giữ lời hứa với anh à?”
Lục đại tiểu thư mím môi nhìn bạn trai, nghẹn họng không thốt ra được lời nào, cô giẫm lên chân của anh một cái rồi mắng: “Lưu manh! Vô sỉ!”
“Em đi đâu thế? Thất hứa thật à? Ân Ân! Đợi anh.” Âu Tĩnh Kỳ bật cười thành tiếng đuổi theo Lục Như Ân, rõ ràng anh đang là người dỗi cần được dỗ, sao đùng một cái anh trở thành người dỗ rồi?
Lý Thanh Trí vừa đến, đập vào mắt của anh là cảnh tượng vui vẻ, ngọt ngào của Âu Tĩnh Kỳ và Lục Như Ân, trái tim lại nhói đau, trong lòng khó