Tập đoàn Lục thị
Lục Dĩ Tường đang làm việc thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, thấy cô con gái bé bỏng đang ló đầu vào cười tít mắt với mình, ông cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ánh mắt cưng chiều cất giọng hỏi: “Tiểu công chúa của ba hôm nay đến đây là có chuyện gì sao?”
Lục Như Ân cười cười bước nhanh đến bên cạnh ba của mình: “Con nghe nói ba rất giỏi về mấy cái công nghệ thông tin, đặc biệt là về điều tra một ai đó đúng không ạ?”
Lục Dĩ Tường bật cười véo hai cái má của Lục Như Ân: “Sao đây? Con muốn ba giúp con điều tra ai à? Là One đúng không?”
“Ba biết chuyện này ạ?” Lục Như Ân giật mình, mở to hai mắt nhìn ba của mình.
“Tất nhiên là ba biết rồi, tuy ba không ở trong hắc đạo nhưng con đừng quên mẹ của con là ai đấy, hơn nữa chú Black của con ngày đêm điều tra One, làm sao ba có thể không biết được chứ? Ba thật không ngờ cái người tên One này lại tài giỏi đến mức không một ai có thể điều tra sâu về cậu ta.
Con cứ yên tâm, ba sẽ giúp con điều tra về người này, con gái cưng của ba đã lên tiếng ba làm sao có thể làm ngơ được nữa chứ?” Lục Dĩ Tường xoa xoa đầu cưng chiều nói, ban đầu ông không định nhúng tay vào, với lại việc điều tra đã có Black nhưng thật không ngờ ngay cả Black cũng chỉ điều tra được đôi chút.
Bây giờ con gái cưng cũng đã lên tiếng nhờ rồi, Lục Dĩ Tường làm sao có thể không giúp?
Lục Như Ân ở lại thêm một lúc để quan sát một số công việc ở đây, sau đó thì không làm phiền ba của mình làm việc nữa, cô vui vẻ rời khỏi tập đoàn Lục thị, trên đường lái xe đến cửa hàng bánh ngọt của Tống Kỳ, nơi cô đã hẹn Âu Tĩnh Kỳ cùng mọi người tụ tập nói chuyện với nhau, bỗng Lục Như Ân phát hiện có hai chiếc xe đang theo sau, cô nhấn ga lao nhanh muốn cắt đuôi bọn chúng nhưng không thành công.
Không biết từ đâu có một chiếc xe lao thẳng về phía xe của Lục Như Ân, tông mạnh vào đầu xe của cô, phía sau cũng có xe tông vào, vì thắng gấp cộng thêm va chạm mạnh, đầu Lục Như Ân đập mạnh vào vô lăng, máu từ trên đầu chảy xuống, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ mờ ảo ảo rồi hoàn toàn bất tỉnh.
Ở cửa hàng bánh ngọt, Âu Tĩnh Kỳ cùng mọi người chờ mãi vẫn không thấy Lục Như Ân đến, gọi điện cũng không nghe máy, cảm giác có điều chẳng lành đã xảy ra, Âu Tĩnh Kỳ và mọi người lần theo định vị điện thoại của Lục Như Ân tìm đến nơi xảy ra tai nạn.
Vừa đến nơi, đập vào mắt của bọn họ là chiếc xe bị tông nát cả phần đầu lẫn phần đuôi xe của Lục Như Ân, tất cả đều bàng hoàng, kinh hãi, Âu Tĩnh Kỳ hớt hải, vội vã chạy nhanh về phía chiếc xe, thấy bên trong xe không có ai chỉ có điện thoại của bạn gái mình, biết cô đã bị bắt đi anh lo lắng, giận dữ đá mạnh vào thân xe, lấy điện thoại gọi cho Trần Hữu, ra lệnh cho Trần Hữu cùng những thuộc hạ khác của mình mau chóng đi tìm Lục Như Ân.
- -------------------------------------------------------------
Màn đêm đã buông xuống, tại một ngôi biệt thự cổ, Lục Như Ân nằm trên chiếc giường êm ái, hai mắt bị bịt lại bằng vải đen, cả tay và chân đều bị trói chặt.
Thấy người nằm trên giường đã tỉnh, gã đàn ông ngồi ở chiếc ghế gần đó cất giọng nói ồm ồm không phân được là già hay trẻ, hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lục Như Ân nhíu chặt đôi mày, lạnh giọng hỏi: “Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”
“Đừng tức giận chứ thiên thần bé nhỏ của tôi, tôi chỉ muốn trò chuyện với em đôi chút mà thôi.
” Hắn lại đổi giọng cao chót vót để nói chuyện với Lục Như Ân.
Nghe đến sáu chữ thiên thần bé nhỏ của tôi, Lục Như Ân