Lục gia
Lục Như Ân vừa về đến đã nghe Aron báo: “Tiểu thư! Quản lý ở quán bar vừa báo là hôm qua có m mấy người ở quán bar chúng ta lén lút bán thuốc trong đó có cả ma túy, những tên bán thuốc rất ngạo mạn, không để ai vào mắt, ngay cả khi biết quán bar là của Bạch gia, bọn chúng vẫn không sợ, còn làm càn hơn nữa.”
Sắc mặt của Lục Như Ân trở nên âm trầm, dám làm loạn ở địa bàn của Bạch gia sao? Bọn người đó ăn gan hùm mật gấu rồi? Những kẻ tầm thường cho mười lá gan cũng không dám làm thế, chắc chắn là có người đứng ở phía sau sai khiến, cô vừa treo áo khoác của mình lên tủ vừa hỏi: “Có điều tra được người đứng sau bọn chúng là ai chưa?”
Aron hơi nhăn mặt lại trả lời: “Tôi đã điều tra rồi ạ, những người đó toàn là những thằng nhóc mới lớn, còn ăn bám cha mẹ, không có ai đứng phía sau cả.
Tiểu thư! Tôi nghĩ chắc có lẽ những tên đó chỉ muốn ra oai, hành động không biết suy nghĩ thôi, hơn nữa quán bar của Bạch gia toàn là người giàu đến, bọn chúng đến cũng phải.”
Lục Như Ân nhếch môi cười khẩy một tiếng, cô không tin bọn người đó lại không có não đến như thế: “Muốn biết có ai đứng sau hay không thì tối nay chúng ta đến đón là biết.”
- ----------------------------------------------------
Gần tám giờ tối, Lục Như Ân cùng Bùi Gia Linh, Aron, Paul có mặt tại quán bar của Bạch gia, dĩ nhiên cái đuôi nhỏ Âu Tĩnh Kỳ cũng đi theo, hiện tại anh đang cố lấy lòng cô làm sao mà không xuất hiện được cơ chứ? Đi cùng Âu Tĩnh Kỳ còn có Lý Thanh Trí, Dạ Khải Hiên, Tần Minh Vũ và hai thuộc hạ thân tín Trần Hữu, Vân Sơn.
Ngồi đợi một lúc thì đám người to gan kia cũng đến, vừa đến đã bắt đầu lôi kéo người khác thử thuốc, to gan lớn mật hơn chính là dám đến chỗ của bọn người Âu Tĩnh Kỳ mời gọi.
Lục Như Ân không nói gì chỉ phẩy tay một cái, Aron cùng một số người đã ngay lập tức tiến đến dùng vũ lực đưa bọn chúng đi, trước khi rời đi hẳn, Lục Như Ân không quên nói với thuộc hạ của mình: “Dùng cách mà lúc chiều tôi đã nói.”
“Vâng.” Aron gật đầu nhanh chóng lôi đám thanh niên không biết sợ chết là gì đi ra phía sau quán bar.
“Cách gì thế?” Bùi Gia Linh ngồi bên cạnh không khỏi tò mò, thắc mắc hỏi bạn thân của mình, từ lúc nhận được tin là sẽ đến quán bar bắt người thì Lục Như Ân không nói gì với cô nữa cả.
“Chỉ là bảo Aron đợi bọn chúng lên cơn thôi, mặc dù có tốn chút thời gian nhưng hiệu quả hơn là việc dọa giết, lấy cha mẹ của bọn chúng ra dọa.” Lục Như Ân chậm rãi nâng ly rượu lên uống một ngụm, đám người này đã có gan đến đây bán thuốc, làm loạn thì chắc chắn sẽ không sợ chết, lấy cha mẹ ra dọa lại càng không được, nếu bọn chúng thương cha thương mẹ thì sẽ không dính vào con đường nghiện ngập này rồi, cách tốt nhất là lấy hết số thuốc trong người bọn chúng, đợi khi lên cơn lấy thuốc ra để trao đổi là được.
“Như Ân!” Lục Như Ân nghe có ai đó đang gọi mình liền đảo mắt nhìn xung quanh, thấy một chàng trai ngoại quốc tiến đến cười rất tươi với mình, cô ngơ ngác, trong đầu tự hỏi người này