Âu gia
Âu Tĩnh Kỳ cùng Lục Như Ân vừa mới bước vào bên trong thì đã nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Dạ Khải Hiên, giống như cả thế giới này đang thiếu nợ Dạ Khải Hiên vậy.
Âu Tĩnh Kỳ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, riêng Lục Như Ân thì thừa biết là chuyện gì rồi, cô nhướng mày đắc ý, vui vẻ vô cùng, để coi sau này Dạ Khải Hiên dám châm lửa đốt nhà cô nữa không?
Âu Tĩnh Như cười tít mắt kéo Lục Như Ân về phía bên cạnh mình: “Chúng ta mau đi lên phòng ngủ thôi, tối nay nhất định phải tám xuyên đêm luôn mới được.”
Bây giờ thì Âu Tĩnh Kỳ đã hiểu ra lý do vì sao sắc mặt của Dạ Khải Hiên lại khó coi như vậy rồi.
Khi nãy vẫn còn vui vẻ, thích thú, không ngừng châm lửa đốt nhà của anh, vậy mà chưa tới hai tiếng đồng hồ đã phải chịu cảnh giường đơn gối chiếc, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười.
Tất cả mọi người ai trở về phòng nấy, Lục Như Ân vừa tắm xong thì đã chạy sang phòng của Âu Tĩnh Kỳ để dỗ dành.
Âu Tĩnh Kỳ ngồi tựa vào đầu giường xử lý một số công việc ở Âu thị, nhìn thấy cô ló đầu vào thì bĩu môi, hừ hừ vài tiếng giả vờ không quan tâm đến.
Lục Như Ân cười hì hì bước vào rồi đóng cửa lại, thấy người yêu không để ý đến mình, cô mím môi tìm cách.
Đang làm việc, Âu Tĩnh Kỳ bỗng nghe Lục Như Ân hét lên một tiếng, anh giật mình vội nhìn sang thì thấy cô ngồi dưới sàn nhà ôm lấy cổ chân trái của mình, anh hoảng hốt, khẩn trương xuống giường lao đến phía của bạn gái mình, lo lắng hỏi: “Em bị làm sao vậy? Đau ở chỗ nào?”
Lục Như Ân chớp lấy cơ hội nhanh chóng vươn hai tay choàng qua cổ của Âu Tĩnh Kỳ, hôn lên môi của anh một cái sau đó bày ra vẻ mặt ủy khuất nói: “Anh không quan tâm đến em nữa sao? Em đã nói với anh rồi, từ đầu cho đến cuối em chỉ có một mình anh thôi, những người em quen với nước ngoài đều toàn là qua đường cả, những tên đó đều là cặn bã, lừa gạt phụ nữ nên em mới dùng chiêu gậy ông đập lưng ông cho bọn họ nếm thử mùi vị, cảm giác bị người khác lừa tình là như thế nào thôi.
Mặc dù khi đó em đã hoàn toàn quên đi mối tình của chúng ta, quen nhiều người nhưng em luôn bài xích với họ, không hề có một hành động thân mật nào quá trớn cả.”
Âu thiếu gia chớp chớp mắt nhìn người yêu của mình, ngay từ khoảnh khắc cô hôn anh một cái thì mọi hờn dỗi trong anh đã tan thành mây khói hết rồi, anh cảm thấy bản thân không có một chút nghị lực nào cả, nhưng biết làm sao bây giờ khi chính bản thân anh hoàn toàn không chịu được mấy chiêu làm nũng của Lục Như Ân, chỉ cần cô làm nũng một xíu thì Âu Tĩnh Kỳ đã giơ tay đầu hàng rồi.
“Anh thật sự không ngờ được rằng bạn gái mình từng là một trap girl luôn đấy.” Âu Tĩnh Kỳ vừa nói vừa dìu Lục Như Ân đứng dậy.
Ngồi xuống giường, Lục Như Ân sờ sờ mũi của mình, cười nhẹ nói: “Em cũng thật...” Chưa kịp nói hết thì môi của cô đã bị phủ kín bởi môi của anh.
Âu Tĩnh Kỳ thấy người yêu mình ngơ ngác có chút không phối hợp liền véo nhẹ eo cô một cái.
Lục Như Ân chưa kịp la lên một tiếng thì đã bị lưỡi của anh luồn lách vào càn quét, môi lưỡi của hai người không ngừng dây dưa với nhau.
Lục đại tiểu thư bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, nhân lúc cô mơ mơ màng màng anh cất giọng dụ dỗ: “Ân Ân! Tối nay em ở lại ngủ với anh nha.”
Giọng nói trầm trầm lại còn dịu dàng khiến cho Lục Như