Cả người Tống Kỳ cứng đờ, run lên một cái khi thấy tất cả người của mình đều thay đổi hướng súng chĩa thẳng vào mình, hắn bàng hoàng, không tin vào mắt của mình hoảng loạn xoay đi xoay lại chỉ chỉ tay vào những người đó điên tiết, giận dữ nói: “Các người… các người là một lũ phản bội!”
Jay cười lạnh, súng trên tay cũng đã chỉa ngay đầu của Tống Kỳ, thấy hắn hoảng loạn, bàng hoàng, sợ hãi anh vui vẻ vô cùng: “Có cần phải kinh sợ như vậy không? Với mức độ biến thái của anh đối với thuộc hạ thì anh phải nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày bọn họ sẽ quay lưng với anh chứ.
Những người có mặt ở đây đã sớm đã về một phe với tôi rồi, họ làm sao có thể chịu đựng được sự hành hạ, nổi giận vô cớ của anh được, chính anh đã khiến cho họ phải làm vậy, không thể trách ai được.”
Gã One siết chặt bàn tay thành nắm đấm, giận dữ cực điểm, không ngờ bản thân lại nuôi ông tay áo, nuôi ra một lũ phản bội, hắn chợt nhớ đến điều gì đó rồi bật cười lớn tia sợ hãi trong mắt cũng đã biến mất, nụ cười mỗi lúc một quỷ dị, man rợ: “Các người nghĩ các người thắng rồi sao? Chưa chắc đâu, chưa đến phút cuối cùng chưa biết là ai thắng ai, các người hãy mau lắng tai nghe xem đó là giọng nói của ai?”
Một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp nơi, sắc mặt của Jay cùng Lục Như Ân, Âu Tĩnh Kỳ và những người có mặt tối sầm lại, trở nên hoảng hốt, cả kinh, làm sao có thể? Phương Tuệ Vi mở to hai mắt lo lắng, hoang mang nhìn Lục Như Ân: “Ân Ân! Tiếng hét vừa nãy là… là tiếng hét của An Hương đúng không?”
Lục Như Ân im lặng không biết phải trả lời như thế nào, tiếng hét đúng thật là của Bạch An Hương nhưng làm sao có thể? Em họ của cô vẫn đang ở Bạch gia được mọi người bảo vệ kỹ càng, nghiêm ngặt cơ mà.
Cô di chuyển tầm mắt nhìn sang Âu Tĩnh Kỳ hy vọng có một đáp án nào đó từ anh, nhưng vẻ mặt hoang mang, sửng sốt của anh đã khiến cho Lục đại tiểu thư thất vọng, chính anh cũng không ngờ đến chuyện này.
Jay siết chặt khẩu súng trong tay, dùng lực ấn đầu súng mạnh vào giữa trán của Tống Kỳ, cố giữ bình tĩnh nói: “Anh đừng có hòng mà giở trò, chắc chắn đây là trò quỷ của anh, An Hương đang được người Bạch gia bảo vệ chu toàn, kỹ càng, làm sao có thể bị anh bắt được chứ?”
“Thế à? Thế thì cậu cùng đám người Lục Như Ân hãy mau mở to mắt ra nhìn cho kỹ đó là ai.” Gã One chỉ tay về phía bên trái, ánh mắt lộ rõ sự đắc ý, độc ác.
Từ phía cánh tay mà gã One chỉ một người đàn ông mang mặt nạ xuất hiện đi cùng hắn ta không ai khác chính là Bạch An Hương, cô bị hắn ta nắm phía sau cổ, súng chĩa ngay thái dương, Bạch tiểu thư sợ hãi, run rẩy nhìn thấy Lục Như Ân liền rưng rưng nước mắt gọi: “Chị ơi!”
Lục Như Ân cuộn bàn tay lại hận không thể giết chết tên Tống Kỳ xảo quyệt ngay trước mặt: “An Hương! Em đừng sợ, chị cùng mọi người nhất định sẽ cứu em, em sẽ không sao đâu.”
Bạch An Hương cố trấn tĩnh bản thân, nỗi sợ hãi trong phút chốc tan biến khi đối diện với Tống Kỳ thay vào đó là cặp mắt tràn đầy sự thù hận,