Lục gia
Bạch Nhã Băng thấy con gái đã trở về thì vui mừng ôm thật chặt, mặc dù đã biết tin con trai, con gái đã bình an vô sự nhưng tận mắt thấy con mình quay về bà mới yên tâm, bây giờ trong lòng đã nhẹ nhõm, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Lục Như Ân biết ba mẹ lo lắng nên sau khi ôm mẹ của mình xong liền chạy sang ôm ba, Bạch Nhã Băng đứng bên cạnh vui vẻ lên tiếng: “Ba mẹ cùng mọi người đã hẹn tối nay tổ chức ăn mừng ở Bạch gia, lần này ăn mừng khá là hoành tráng, linh đình luôn đấy.”
Lục đại tiểu thư cười híp cả hai mắt gật gật đầu nhưng chợt nhớ đến kẻ khiến cô tức giận, Lục Như Ân mím môi đanh mặt lại: “Mẹ! Tất cả mọi người đều có thể đến duy chỉ có một người là không thể đó chính là Âu Tĩnh Kỳ, anh ấy hiện tại không được đến ạ.”
Bạch Nhã Băng còn chưa hiểu ra chuyện gì thì cô con gái bảo bối đã đi về phòng của mình, đưa mắt nhìn Lục Dĩ Tường ông cũng nhún vai không hiểu chuyện gì.
Đang yên đang lành sao Âu Tĩnh Kỳ lại chọc giận con gái cưng của bọn họ rồi?
Âu Tĩnh Kỳ từ bên ngoài chạy vào trong, vội vã cúi đầu chào Lục Dĩ Tường, Bạch Nhã Băng rồi đảo mắt nhìn về phía phòng của Lục Như Ân, anh gấp gáp hỏi: “Ân Ân lên phòng rồi ạ?” Thấy Bạch Nhã Băng gật gật đầu, Âu thiếu gia chạy nhanh lên trên phòng của cô, mọi chuyện phải được giải quyết trong ngày hôm nay, nhất định phải dỗ cho cô bớt giận.
Lục Như Ân nghe thấy tiếng mở cửa, xoay người liền thấy Âu Tĩnh Kỳ bước vào, cô trừng trừng hai mắt nhìn anh: “Ai cho phép anh vào đây?” Lục tiểu thư không ngờ đến anh lại có thể ngang nhiên xông vào phòng của mình.
“Ân Ân! Anh biết anh sai rồi, em tha lỗi cho anh đi có được không? Sau này bất kể là có chuyện gì anh cũng sẽ đều nói cho em nghe, một chuyện cũng không giấu.” Âu Tĩnh Kỳ tiến đến nắm tay của cô nhận lỗi.
Lục đại tiểu thư nhìn thẳng vào mắt bạn trai của mình, cô cắn khóe môi hít sâu một hơi gạt tay của Âu Tĩnh Kỳ ra sau đó xoay người ngồi xuống giường, chân vắt chéo, nghiêm túc cất tiếng nói: “Em không chỉ tức giận vì chuyện anh không nói cho em biết kế hoạch của anh mà còn tức giận vì lời nói khi nãy, anh nói anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm khi biết kế hoạch của anh? Chỉ có cảm xúc chân thật của em và mọi người mới có thể đánh lừa được gã One?”
Âu thiếu gia im lặng môi mấp máy một lúc vẫn không biết phải nói như thế nào, sợ sau khi nói ra cô lại càng tức giận hơn.
“Âu Tĩnh Kỳ! Anh nên nhớ rằng em đã gặp nguy hiểm ngay từ đầu rồi, từ mấy năm về trước trước khi chúng ta ở bên nhau thì One đã chú ý đến em, một trong những mục tiêu chính của hắn là em.
Còn về chuyện One quan sát cảm xúc của mọi người khi biết anh Khải Hiên mất thì em nghĩ cái người hắn chú ý tới nhất chính là Tĩnh Như và mọi người ở Dạ Tử Môn chứ không phải là em, chẳng lẽ nói cho một mình em biết thôi cũng không được? Anh làm như thế chỉ khiến