Hàn Thiếu Vy vẫn đứng như chôn chân bên cạnh Dương Hàn Phong, mắt đã hơi ngấn ngấn nước.
Ánh mắt Lâm Dương nhìn cô đầy tuyệt vọng, màu nâu ngày ấy bây giờ đã đen kịt lại, sâu hun hút.
Cậu không nhìn Dương Hàn Phong lấy một cái, từ đầu đến giờ chỉ dùng ánh mắt đó nhìn Hàn Thiếu Vy.
- Thiếu Vy, về nhà với tôi.
- Cậu là người bất lịch sự đấy.
Xông vào địa bàn của người khác khi chưa có sự cho phép, còn cô ấy, sao phải đi với cậu? – Dương Hàn Phong biết cô bây giờ chẳng nói được gì bèn đáp lời Lâm Dương.
- Dương Hàn Phong, đừng nói tôi không cảnh cáo anh trước.
– Lâm Dương bây giờ mới liếc đến hắn, ghìm sự thù hận bấy lâu xuống tận đáy lòng.
Cũng thật ngưỡng mộ khả năng kiềm chế của cậu, nếu là người khác có lẽ đã sớm nổ tung rồi.
Dương Hàn Phong nhìn rõ sự dần mất kiểm soát của Lâm Dương, hắn cười nhạt, nắm lấy tay Hàn Thiếu Vy.
Cô chỉ ngạc nhiên nhìn hành động của hắn, cũng không có ý định đẩy hắn ra.
Hành động của Dương Hàn Phong cũng như sự chấp nhận của cô châm ngòi cho quả bom sắp bùng nổ trong người cậu, Lâm Dương không còn kiểm soát được bản thân nữa, cậu như phát điên lên chạy tới giật Hàn Thiếu Vy về phía mình.
Hành động đột ngột của cậu khiến cả Dương Hàn Phong lẫn cô đều giật mình, lực của cậu khá mạnh nên đã thành công cướp được Hàn Thiếu Vy nhưng cũng làm cô bị đau.
- Dương Hàn Phong tôi nói cho anh biết, tôi sớm đã cảnh cáo anh tránh xa cô ấy ra rồi.
Anh không tự thấy ghê tởm bản thân à? Đã làm tổn thương cô ấy bao nhiêu bây giờ còn mặt dày đeo bám?
Hàn Thiếu Vy không hiểu cậu đang nói đến cái gì, trong đầu cô chỉ nghĩ cậu đang cản trở con đường yêu đương của cô.
Ai cũng biết Lâm Dương thích cô, chính cô cũng cảm nhận được điều đó.
Nhưng thật tâm cô chỉ coi Lâm Dương như một người bạn nối khố, chẳng lẽ cậu lại ích kỷ đến vậy?
- Lâm Dương cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Buông tôi ra, cậu đang làm đau tôi đó.
- Nghe thấy chưa? Cô ấy bảo cậu buông ra! – Dương Hàn Phong đi tới định kéo tay cô lại.
Lâm Dương buông tay cô ra, dùng sức đấm cho hắn một cái lệch quai hàm.
A Hạn thấy chú Phong bị đánh thì rất tức giận, xông tới cắn một cái rất mạnh vào cánh tay Lâm Dương.
Nhìn lực cắn đã biết Lâm Dương rất đau, nhưng cậu không hề làm gì cậu bé.
Cậu chỉ để cho A Hạn cắn xong rồi nhả ra, vết cắn trên cánh tay đã rướm máu, cả Dương Hàn Phong lẫn Hàn Thiếu Vy đều ngỡ ngàng.
- Chú xấu xa, đánh người là xấu xa!
- Cậu bé, cháu cắn người không phải xấu xa hơn sao? – Lâm Dương ghìm chặt vết thương, khóe miệng hơi rướn lên nhìn về phía A Hạn.
- Cháu chỉ trả thù cho chú Phong thôi.
– A Hạn hình như có chút hối lỗi, giọng nói đã nhỏ hơn rất nhiều rồi quay mặt đi.
Hàn Thiếu Vy chạy về phía Lâm Dương, nhìn vết thương trên tay cậu, mắt hơi ngấn nước.
Cô nói nhỏ với cậu:
- Được rồi, về nhà đi tôi sẽ xử lý vết thương cho cậu.
Nói rồi cô buông Lâm Dương ra, đi về phía Dương Hàn Phong, thì thầm:
- Xin lỗi nhưng tôi phải quay về rồi, hẹn anh một ngày khác.
Nhất định tôi sẽ đến tìm anh.
Hắn nhìn cô, rồi lại nhìn Lâm Dương với vết cắn đầm đìa máu me trên tay, cuối cùng cũng gật đầu:
- Em hứa rồi đấy nhé!
- Ừm.
Hàn Thiếu Vy giúp Lâm Dương lấy một mảnh vải buộc vết thương lại, dìu cậu đi về.
Đúng lúc đó Hạo Thiên vừa đi chơi về, cái miệng đang cười toét của anh bỗng dưng tắt ngấm.
Anh giật mình thấy cảnh tượng trước mặt, buột miệng thốt lên:
- Lâm Thiên Khánh, sao cậu lại tìm được đến đây?
Lâm Dương chỉ khẽ đưa mắt qua người anh, không trả lời.
Chỉ có Hàn Thiếu Vy hơi ngỡ ngàng, Lâm Thiên Khánh, sao anh ta lại gọi Lâm Dương là Lâm Thiên Khánh? Hơn nữa cô cảm thấy cái tên này rất dỗi quen thuộc.
Đầu cô lại bất giác đau.
Hạo Thiên định giữ hai người họ lại thì bị hắn gọi ở phía sau:
- Cậu ta đang bị thương, để họ đi đi.
Anh chỉ biết ngậm ngùi nhìn cô dìu Lâm Dương đi khuất.
Đến lúc quay lại phía sau đã thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt tóe ra lửa.
Ờ thì…việc Lâm Thiên Khánh mò được vào đây là lỗi của anh không trông chừng cẩn thận, lại còn chạy đi chơi.
Hắn chỉ cười một cách vô cùng nguy hiểm rồi xông tới kẹp cổ anh lại, nghiến răng ken két:
- Mày chết ở đâu mà giờ mới mò về hả? Hỏng bét hết chuyện của người ta, mẹ nhà màyyyyyyyyy !!!
- Ặc, ai biết là…cậu ta mò được đến đây đâu, ặc…bỏ tao ra thằng chó này, nghẹt chết tao, ặc ặc…
- Suýt nữa là thành rồi, mẹ nó nữa.
Hắn buông Hạo Thiên ra, ngồi bẹp xuống ghế, cầm lấy chai rượu vang lãng mạn mà đáng ra hắn sẽ cùng Vy Khánh uống, tu ừng ực.
Hạo Thiên nhìn cũng biết hắn tức giận thì ít mà thất vọng thì nhiều.
Nhìn mắt hắn cứ như muốn khóc đến nơi.
Bên này, vì tay Lâm Dương bị thương nên đành để cô lái xe.
Tay lái Hàn Thiếu Vy còn non nên đi khá chậm, bầu không khí trong xe càng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
- Vết thương đau lắm không? – Hàn Thiếu Vy khẽ nhìn vết cắn vẫn đang chảy máu ròng ròng, thấm ướt cả mảnh vải cô buộc.
- Không đau bằng tim tôi bây giờ.
– Cậu không nhìn cô, chỉ ngả người về phía sau.
– Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, kí ức đó chỉ làm cậu đau khổ hơn thôi, nhưng mà