Sáng hôm sau, Dương Hàn Phong đưa cô về rất sớm.
Chỉ khoảng hơn 6 giờ sáng là Hàn Thiếu Vy đã có mặt ở nhà.
Cô đi loanh quanh trên tầng hai, thấy phòng của Hàn Thiếu Nghi vẫn tối thui.
Hẳn là anh ấy chưa về, hú hồn hú vía.
- Cháu vừa về à?
Tiếng ông Hàn Tùng An vang lên phía sau khiến cô giật nảy mình, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.
Cô quay người lại, sao ông nội lại dậy sớm thế nhỉ…
- Cháu chào ông, vâng, cháu vừa về.
Hôm qua ông ngủ có ngon không ạ?
- Ngủ ngon lắm, mà Thiếu Nghi đâu? Hai cháu không ở cùng nhau à?
- Dạ…không ạ, anh ấy có việc của anh ấy, bọn cháu không đi cùng nhau.
- Thế hôm qua cháu qua đêm ở đâu?
Hàn Thiếu Vy biết ông không có ý giới hạn quyền tự do của cô, nhưng một cô cháu gái ngoan ngoãn từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng về nhà sau 10 giờ tối như cô thì việc đi qua đêm như hôm qua là một việc khá đáng quan ngại.
Ông nội hỏi như thế cô cũng không lạ lắm.
Ông không hỏi mới là lạ ấy.
- Dạ, cái này, ông có muốn ăn chút hoa quả không ạ? Vừa ăn cháu vừa kể.
Hàn Tùng An gật đầu, tuổi đã cao nhưng sức khỏe ông rất tốt, chỉ khi thay đổi thời tiết, đến mùa lạnh khiến căn bệnh xương khớp tái phát, khi đi lên xuống cầu thang mới cần chống gậy, còn bình thường ông vẫn đi đứng rất nhanh nhẹn.
Cô và ông nội ngồi đối diện nhau, chiếc bàn rất lớn khiến khoảng cách giữa hai ông cháu vừa đủ cho 10 người đứng sát nhau.
Hàn Thiếu Vy kéo ghế lại gần chỗ của ông, bóc một quả cam, bày lên trên đĩa.
Hàn Tùng An cầm múi cam lên, cẩn thận bóc lớp màng ngoài.
Ông luôn có thói quen ăn cam chỉ ăn tép.
- Tối qua cháu gọi điện thoại nói cả hai cháu không về, ông tưởng hai cháu ở cùng nhau chứ?
- Dạ? Anh ấy không gọi cho ông ạ? – Nói ra câu này mới thấy cô ngốc, Hàn Thiếu Nghi tưởng cô ở nhà nên gọi mỗi cho cô thôi, gọi ông nội làm gì nữa.
- Không có.
- Anh ấy…hôm qua anh ấy nói có một bữa tiệc.
- Ừm, bữa tiệc của nhà họ Tiêu đó ông biết.
Người ta mời cả cháu đấy, nhưng Thiếu Nghi không nói cho cháu biết à?
- Dạ không? Mà…có mời thì cháu cũng không đi đâu ạ.
Anh ấy không nói cũng đúng.
– Hàn Thiếu Vy cười cười, vô thức cũng bóc màng quả cam ra.
– Sau đó anh ấy nói có một người bạn uống say quá nên anh ấy ở lại chăm sóc.
Nghĩ đến đây, cô lại muốn cười ngoác mỏ.
Chuyện có tin gì vậy chứ, anh trai cô, một người đàn ông chập chững 30 tuổi lần đầu tiên ở cùng con gái.
Không biết anh cô khi ở cùng nhà với chị dâu thì sẽ làm gì nhỉ? Bất ngờ, hình ảnh cô và Dương Hàn Phong tối qua lại mụ mị trong đầu.
Hừm, Hàn Thiếu Vy, cô hơi tha hóa rồi đấy.
- Bạn? – Hàn Tùng An cũng phát hiện ra điều kì lạ ở đây.
- Vâng.
Cháu nói nhỏ cho ông biết nhé, hình như cô gái này sẽ là cháu dâu của ông nội đấy.
Nét mặt Hàn Tùng An từ sững sờ, ngạc nhiên chuyển sang hai mắt sáng rực.
Ông ngưng bóc màng quả cam, hỏi dò:
- Gì cơ? Là phụ nữ à? Sao cháu biết?
- Cháu gặp chị ấy ở Hàn Thị rồi.
Oa, thực sự là một người đẹp hiếm thấy ạ.
Anh cháu có vẻ cũng rất để ý chị ấy.
Gánh nặng trên vai Hàn Tùng An bao năm qua cứ như được trút bỏ.
Ông ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại thở ra một hơi dài ơi là dài.
Hàn Thiếu Vy đoán chắc ông đang thầm cúng vái cảm ơn tổ tiên.
Việc Hàn Thiếu Nghi cứ làm việc quần quật, không quan tâm đến việc thành gia lập thất đã đè vô tình trở thành một cục đá đè nén trong lòng ông bao lâu nay.
Ông cứ tưởng cháu trai mình có vấn đề, giờ thì tốt rồi, tốt quá rồi.
- Mà ông ơi, đừng nói cho anh ấy biết là cháu mách lẻo nhé.
– Hàn Thiếu Vy đưa một ngón tay giơ lên miệng, suỵt suỵt.
- Được được, ông không nói.
Sau đó hai ông cháu ngồi bóc cam ăn uống vui vẻ, cứ ngỡ cô đã đánh trống lảng được việc tối qua cô không về, vì ông nội đang hạnh phúc thế kia cơ mà.
Ông có khi còn đang suy nghĩ tên cháu đích tôn sẽ đặt là gì, làm gì có thời gian suy nghĩ đến cô nữa.
Ai ngờ, cuộc vui sắp sửa tàn, cô chuẩn bị xin phép ông về phòng thì đột nhiên bị ông gọi giật lại:
- À mà, tối qua cháu ở đâu thế?
Hàn Thiếu Vy khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng, tránh đi đâu thì tránh, cô vẫn không thoát khỏi cửa quan.
Có nên nói thật với ông không?
- Ông ơi, ông hi vọng cháu nói thật hay nói dối ạ?
Hàn Thiếu Vy vừa khóc thầm vừa nói.
Hàn Tùng An ngạc nhiên, sau đó cười bất lực:
- Cháu nói xem?
Ôi trời, ánh mắt kia, sao mà giống lúc ông hỏi chuyện anh trai cô thế.
Hàn Thiếu Vy chỉ đành ngồi xuống, vân vê múi cam chuẩn bị được bóc ra, lí nha lí nhí:
- Cháu biết ông nội thương cháu nhất nên…chuyện này cháu chỉ nói với ông nội thôi đấy.
- Được rồi, cháu nói đi.
– Hàn Tùng An nhìn cô cháu gái nhỏ lần đầu tiên đề cập đến chuyện nói dối, ông càng tò mò.
- Thực ra…cháu có bạn trai rồi ạ.
Chuyển cảnh, chúng ta đến với đôi “vợ chồng trẻ” Hàn Thiếu Nghi, anh dậy rất sớm để nấu cho Phương Viên Viên một bát cháo nóng.
Cô nàng uống say đến nỗi không nhớ hôm qua mình về nhà bằng cách nào, mắt nhắm mắt mở thức dậy.
Vừa mới vươn vai, cô vội đỡ lấy cái đầu như muốn long cả não ra ngoài của mình.
Rốt cuộc tối qua cô đã uống bao nhiêu vậy chứ? Đã không uống được, nghĩ đến mấy cái tên thuồng luồng hôm qua là cô lại thấy sôi máu.
Dưới nhà tự dưng có tiếng nước chảy khiến toàn bộ nơ ron từ màng nhĩ tụm lại truyền thẳng lên đại não, Phương Viên Viên tỉnh hẳn.
Quỷ chưa qua thì ma đã tới, cô sống một mình, vậy…đèn nhà bếp là do ai bật?
Phương Viên Viên đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.
Cô bước xuống giường, rón rén đi từng bước nhẹ nhàng xuống nhà bếp.
Có tiếng động, bên trong thực sự có người.
Cô muốn khóc.
Nghĩ đến kí ức kinh hoàng năm đó cũng đủ khiến cô chết lâm sàng, đừng nói sau từng ấy năm, tên bi.ến thái đó vẫn theo đuôi cô chứ?
Cô vớ vội lấy cái chảo lớn vứt bên ngoài nhà bếp, cầm chắc chắn.
Được rồi, nếu hắn ta dám động thủ, cô sẽ cho hắn một phát.
Ngó cái đầu nhỏ vào nhà bếp, cô chết lặng.
Dáng vẻ một người đàn ông to lớn đang quay lưng lại với cô, kinh khủng hơn nữa là hắn đang-ở-trần.
Quả nhiên là bi.ến thái, đột nhập vào nhà người khác còn không mặc áo như thế này, nhỡ hắn phát hiện ra cô định tấn công hắn rồi…giết cô luôn thì sao?
Phương Viên Viên đè cục gì đó dưới họng xuống, nép vào tường, tim cô còn đập nhanh hơn vận động viên chạy Marathon.
Điện thoại để trên phòng mất rồi, làm sao đây.
Chưa để cô nghĩ xong, “tên bi.ến thái” đã quay lưng lại.
Cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình, Phương Viên Viên không dám ngước lên.
Chỉ thấy đôi chân dài nào đó đang từ từ tiến lại gần, cái chảo cô cầm trong tay cũng trở nên chặt hơn.
Hắn không phải phát hiện ra cô rồi chứ?
Được rồi, không phải sợ, Phương Viên Viên, sống bên ngoài bao lâu như thế chẳng lẽ cô còn không biết bảo vệ mình, tiến lên cho hắn một nhát thôi!
Thế là, chưa cả nhìn tên bi.ến thái đầu cua tai nheo, mày ngang mũi dọc như thế nào, Phương Viên Viên đã cầm cái chảo lên, xông tới đập cho hắn một cái.
BỐP!
Tiếng hai đồ vật c.ứng đập vào nhau khiến người ta sướng tai.
À không, mỗi Phương Viên Viên sướng tai thôi, còn ai đó đang ngã lăn dưới sàn nhà, nhăn nhó ôm đầu, đồng thời cũng kêu lên một tiếng như phản xạ có điều kiện.
Làm xong, nhìn xuống chiến tích, Phương Viên Viên khoanh tay cười khà khà:
- Cho chừa tội đột nhập vào nhà con gái, đồ biến th…
Lời chưa nói hết, cô đã sững người, run đến nỗi hai chân như bị phế, ngồi thụp xuống đất.
Dưới đất là sếp tổng đại nhân của cô, “tên biế.n thái” bị đánh cho chảy máu trán đang ngã dưới kia chính là…Hàn tổng, là…ông trời của cô, là…
Phương Viên Viên sợ mất mật bò tới đỡ anh dậy, hai môi cứ dính chặt vào với nhau, không thốt lên được bất kì lời nào.
Nhìn thấy dòng máu đang chảy chậm rãi rỏ xuống cằm của Hàn Thiếu Nghi, cô bật khóc.
Cô luống cuống đỡ anh dậy, tách hai môi ra,