Không nhanh không chậm thì cũng đã đến ngày kỉ niệm 24 năm thành lập của Thống Nhất, hôm nay tất cả những thành viên của Vũ gia và những khách quý đều có đã có mặt đầy đủ ở sảnh bữa tiệc.
Hôm nay Vũ Dạ Uyển đã giận dỗi và hít-le Đường Phục Sinh nên cô bé không còn bám lấy cậu ta nữa.
Tuy nhiên, thay vào việc không bám lấy Đường Phục Sinh nữa mà cô bé Tiểu Dạ Nhi của chúng ta đã ôm chặt lấy cổ của người anh Vũ Ngự An của mình.
Từ nhỏ Vũ Dụ An rất ít khi ở nhà, nhưng ngoài Di Di ra thì Ngự An yêu chiều nhất chính là Dạ Uyển.
Không chỉ vậy, đối với người anh họ lâu ngày không gặp này, Dạ Uyển cũng không quá xa lạ mà còn thân thiết hơn mức anh họ.
Khi Quan gia bước đến chào hỏi thì Quan Vi Duyệt có hỏi nhỏ với Đường Phục Sinh
- Hơ, kim bài miễn tử của cậu đi theo người khác rồi à?
- Cái quần què gì mà kim bài miễn tử?
Lúc này, Vũ Dụ Bạch từ xa đi đến bên cạnh cô, anh chỉ dịu dàng choàng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Quan Vi Duyệt rồi nhìn lên Đường Phục Sinh
- Thế cậu nghĩ bao nhiêu năm nay mẹ tôi không sắp xếp cậu đi xem mắt là vì cái gì?
- Tiểu Dạ?
- Đúng vậy.
Nhưng cậu không cần nghĩ, hôm nay Tiểu Dạ đã có Ngự An rồi.
Nó không nhớ đến cậu đâu.
- Cái gì?? Cậu mới nói cái gì...!Ngự Ngự gì cơ?
- Vũ Ngự An, con trai lớn của cậu hai!
Lúc này Đường Phục Sinh chỉ gật gù, dù sao thì cậu ta cũng chưa từng có ý định gì với Dạ Uyển, cho dù cô bé có là cô chiêu của một gia đình quyền quý đến mấy thì Tiểu Dạ cũng chỉ mới là một đứa bé.
Tính theo tuổi tác thì Tiểu Dạ còn nhỏ hơn anh tận 15 tuổi.
Đối với anh khoảng cách đó quá chêch lệch đi.
Với lại, hiện tại anh đang là diễn viên, đang là ngôi sao sáng trên trường quốc tế, anh không muốn có sự ràng buộc nào cả, ngay cả Tiểu Dạ, Di Di hay một cô gái khác.
- Tôi nói cậu, có thì cố giữ, mất đừng tìm.
Nói xong, Vũ Dụ Bạch đưa Quan Vi Duyệt bước đi về phía cha mẹ của mình, lúc đang đi thì Quan Vi Duyệt khẽ cười, rồi cô nói với anh
- Lúc nảy là anh nói với Đường Phục Sinh, hay là nói với anh vậy?
- Cả hai.
Quan Vi Duyệt phì cười, Vũ Dụ Bạch mà cô biết sáu năm trước luôn lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng Vũ Dụ Bạch hôm nay không phải như vậy...!Thì ra bên trong con người anh vẫn còn có nét hài hước.
Khi cô và anh bước đến chỗ của Vũ Dạ Triệt và Trang Nhược Uyển thì toàn thân của cô có chút run nhẹ.
Trước mắt cô chính là một couple trong truyền thuyết, một người là vị lãnh đạo tài ba trên thương trường, một người lại là nữ thần qua nhiều năm tháng.
Không dừng lại ở đó...!Họ còn là cha mẹ chồng tương lai...!Ơ ơ đệch! Cô đang nghĩ cái quái gì thế lầy? Cha mẹ chồng gì chứ! Phỉ phui cái suy nghĩ!
Trong lúc cô đang đấu tranh với những thứ suy nghĩ trong đầu, thì Vũ Dụ Bạch đã ghé sát vào tai của cô, thì thầm
- Có cần anh rót