Lúc bốn cô gái kia nghe Dạ Uyển nói như vậy liền ngượng ngùng quay trở lại vào nhà, lúc đó Lý Hàn mới nắm tay Tư Tiểu Thất đi vào, còn Vũ Dụ Bạch lại nắm lấy bàn tay của Quan Vi Duyệt bước thẳng ra ngoài.
Lúc đó, cô gái duy nhất không quấn lấy Bắc Nhạn nhìn thấy anh bước đi liền không nhịn được mà lên tiếng
- Vũ tổng, anh đi đâu vậy?
- Đúng đó Dụ Bạch, vào nhà đi chứ?
Quan Vi Duyệt định kéo tay anh lại rồi hỏi chuyện, nhưng anh không để ý đến cô chỉ nắm chặt lấy tay của cô rồi bước ra ngoài.
Đi được một đoạn thì cô ngước lên nhìn anh
- Anh sao vậy?
- Quá bẩn mắt, không thích hợp ở lại.
Ngoan, hôm nay chúng ta ở khách sạn, ngày mai anh sẽ cho người dọn dẹp lại nhà cho chúng ta.
- Anh có nhà?
- Ừ
Chợt Quan Vi Duyệt cảm thấy câu hỏi của mình thật sự quá ư là dư thừa đi.
Anh là ai chứ? Anh là Vũ Dụ Bạch, là phó tổng của Tập đoàn Quốc tế Vũ thị, không chỉ vậy anh còn con trai cưng của Vũ Đổng và Ảnh hậu Trang, cháu trai cưng của ba nhà Vũ - Tuyệt - Trang.
Đừng nói là nước M, cô thoạt nghĩ chắc chắn ở những nước khác anh cũng có nhà.
Khi Quan Vi Duyệt và Vũ Dụ Bạch đến một khách sạn bảy sao, thì anh và cô lấy chung một phòng.
Lúc đầu Quan Vi Duyệt chỉ nghĩ đơn giản là chỉ ở một đêm, ngày mai cũng chuyển chỗ.
Nhưng tối đến, Quan Vi Duyệt nằm dài trên chiếc giường rộng lớn trằn trọc không ngủ được.
Cô liền đưa mắt nhìn về phía sofa, anh vẫn còn thức để làm việc.
Cô nhìn anh một lúc rồi quyết định bước xuống giường đến bên cạnh anh, ngồi xuống
- Sao còn chưa ngủ?
- Em không ngủ được.
Vũ Dụ Bạch dừng lại bàn tay đang gõ bàn phím kia lại, ngước mắt nhìn cô.
Cô gái này thật sự xinh đẹp, cho dù cô không tươi tắn quá nhiều nhưng anh lại thích dáng vẻ của cô hiện tại.
Vũ Dụ Bạch đặt laptop sang một bên.
Đột nhiên cơ thể của Quan Vi Duyệt cảm thấy thật nhẹ tênh, cô nhìn anh...!Cái tên mặt lạnh này lại định làm gì thế nhỉ? Chưa để cô mở miệng hỏi thì Vũ Dụ Bạch đã bế cô lên giường, đôi mắt của cô liền trừng to.
Khi anh đã an ổn đặt cô lên giường rồi liền mỉm cười nhìn cô.
- Ngủ đi, muộn rồi.
Ngày mai chúng ta sang nhà khác.
Cố gắng đêm nay.
Giọng nói của anh không còn lạnh nhạt như lúc sáng nữa, thay vào đó là sự dịu dàng, nhẹ nhàng còn rất ấm áp.
Quan Vi Duyệt mở trân mắt nhìn anh, nhưng cô chỉ nhận lại một nụ hôn phớt nhẹ lên trán của mình.
- Ngoan, ngủ đi.
Anh làm việc.
Lúc Vũ Dụ Bạch định xoay người bước đi thì bàn tay nhỏ xinh của cô lập tức nắm anh lại, Vũ Dụ Bạch nhìn cô, mày kiếm khẽ nhíu lại
- Anh...!Không ngủ sao?
Vũ Dụ Bạch im lặng, từ từ cúi người về phía cô, hôn nhẹ lên tai của cô rồi nói
- Em hi vọng anh sẽ không ngủ sao? Nếu em còn không ngủ...!Thì chúng ta làm việc khác.
Vành tai của cô bị anh k/ích thích như vậy liền đỏ lên, gương mặt của cô cũng sớm bị anh trêu chọc thành quả cà chua mất rồi.
Lúc Vũ Dụ Bạch định rút đầu lại thì lại có một vòng tay ôm lấy cổ của anh, kéo xuống.
Đôi mắt của Quan Vi Duyệt rất kiên định nhìn anh, nhưng đối với Vũ Dụ Bạch...!Ánh mắt hiện tại của cô chính là đang kh/iêu gợi "anh ăn cô", Vũ Dụ Bạch không nghĩ nhiều, anh cúi người hôn lấy cánh môi mỏng của cô.
Khi bị anh hôn, Quan Vi Duyệt cảm thấy rùng mình nhẹ rồi vẫn đáp trả anh một cách nhiệt tình.
Vũ Dụ Bạch càng hôn càng hung tàn, anh dường như muốn đem tất cả