- Anh hai, ZY đang chuyển hướng sang phần mềm Little!
Vũ Dụ Bạch nghe Dạ Uyển nói như vậy liền nhíu nhíu mày.
Rốt cuộc thì Nhạ Ly muốn gì đây? Cô ta không tấn công vào khu cấm địa UB hay BLUE hoặc RED mà lại chuyển hướng sang một phần mềm dẫu biết trống rỗng là Little? Chẳng lẽ cô ta không phải muốn khiêu chiến mà chỉ là hù dọa?
Bỗng chốc, trên màn hình vi tính của tất cả mọi người hiện lên một hàng chữ
[Dụ Bạch, em cho anh chơi thoải mái...!Nhưng không bao gồm việc anh lăn giường cùng cô ta.
Vũ Dụ Bạch, em cảnh cáo anh...!Nên có chừng mực, kẻo...!Kẻo em giết cô ta đấy!!!]
Sắc mặt của Vũ Dụ Bạch u ám.
Cô gái Nhạ Ly này thật sự không đơn giản.
Thì ra mục đích cuối cùng của cô ta là đe dọa đến anh.
Bỗng nhiên ánh mắt đang không có chút gợn sóng của anh đột nhiên hốt hoảng lên, anh rời khỏi máy tính trở về phòng của mình...
Cánh cửa được anh bật tung ra thì đã nhìn thấy Quan Vi Duyệt đang nắm chặt lấy điện thoại của anh, sắc mặt còn vô cùng thẩn thờ.
Vũ Dụ Bạch bỗng nhiên lại có linh cảm không hề tốt về việc này, anh chậm chạp bước lại đến chỗ của cô...!Từ từ nâng cánh tay chạm lên vai cô....
- Vi Duyệt...
*CHÁT*
Quan Vi Duyệt gạt bỏ cánh tay của anh, đôi mắt hung tàn nhìn về phía của Vũ Dụ Bạch, cô dường như rất tức giận nên cô mới ra tay đánh anh như vậy.
Vũ Dụ Bạch không biết ai đã gọi đến hay nói gì với cô.
Anh chỉ biết hiện tại cô đang rất giận, rất giận.
Vì thế, anh không quan tâm cô đang nghĩ gì liền ôm chặt lấy cô vào lòng.
Quan Vi Duyệt ra sức đẩy anh ra khỏi người mình, cảm giác này là Quan Vi Duyệt muốn bài xích anh tựa như bài xích một thứ gì đó rất dơ bẩn.
Nhưng Vũ Dụ Bạch không muốn buông cô ra, anh cứ đứng yên vậy, cứ ôm chặt lấy cô
- Vi Duyệt, nghe anh nói...
- Nói? Anh còn muốn nói gì nữa? Vũ Dụ Bạch...!Tôi không ngờ anh lại là loại người bỉ ổi như vậy.
Vũ Dụ Bạch! Anh buông tôi ra! Buông ra!
- Vi Duyệt...!Nghe anh giải thích...!Một chút thôi.
Nghe anh...
Quan Vi Duyệt đẩy mạnh anh ra, hai tay ôm lấy đầu liên tục lắc đầu, còn hét lớn
- Tôi không nghe! Tôi không nghe! Vũ Dụ Bạch...!Uổng công tôi tin tưởng anh, uổng công tôi dành hết thanh xuân cho anh.
Uổng công tôi yêu anh! Vũ Dụ Bạch...!Chúng ta chia tay đi!
*ĐÙNG*
Vũ Dụ Bạch nghe cô nói hai từ "chia tay" thì giống như là sét đánh ngang trời, rốt cuộc thì Nhạ Ly đã nói gì với cô? Tại sao cô lại kích động như vậy? Cô còn muốn chia tay với anh...!Chẳng lẽ...
- Vi Duyệt, Nhạ Ly nói gì với em?
- Ha...!Cô ta nói...!Anh không hề bị vô sinh! Đúng không?
- Anh...
Suy đi nghĩ lại, Vũ Dụ Bạch vẫn nghĩ Quan Vi Duyệt không thể vì cái lí do nhỏ này mà lại chia tay anh.
Chắc chắn Nhạ Ly còn nói gì nữa
- Cô ấy còn nói.
Hai năm trước anh và cô ta đã ở cùng nhau.
Hai người...!Còn đã có một đứa con trai! Vũ Dụ Bạch...!Anh....!Anh...
- Không có...!Vi Duyệt, em nghe anh nói.
Anh và cô ta hoàn toàn không có xảy ra việc gì hết, hôm đó cô ta phụng lệnh bắt anh, nhưng anh không có làm gì cô ta cả...!Thì...!Thì làm sao có con được.
Quan Vi Duyệt không đáp, cô chỉ biết ôm đầu