Quan Vi Duyệt thất thần...!Chẳng lẽ những lời Nhạ Ly nói đều là sự thật? Cô...!Chính cô là gánh nặng đối với Vũ Dụ Bạch? Ha...!Sắc mặt Quan Vi Duyệt trầm xuống, cũng đúng...!Cô không biết võ, một chút cũng không biết...!Cô đúng là gánh nặng đối với Vũ Dụ Bạch...!Nếu...!Nếu bây giờ cô ở bên Vũ Dụ Bạch chắc chắn chỉ khiến anh bận tâm thêm...!Quan Vi Duyệt lắc đầu...!Không đúng! Cô không phải phế nhân! Chắc chắn cô không bỏ cuộc....
Nhạ Ly nhìn sắc mặt của Quan Vi Duyệt chuyển biến thất thường liền cười thầm.
Sau đó, cô ta bước đến trước mặt của cô, lạnh lùng nâng gương mặt của cô lên...!Nói
- Quan Vi Duyệt, cô nghĩ...!Bên cạnh Vũ Dụ Bạch thiếu nữ nhân sao? Cô nghĩ...!Anh ấy sẽ mạo hiểm cứu cô sao? Ha...!Cô ngây thơ quá...
Nhạ Ly cười khinh rồi hất cằm cô sang một bên, phủi phủi tay đứng dậy, xoay lưng về phía cô...!Lên tiếng nói tiếp
- Sáu năm nay cô không ở bên cạnh anh ấy, cô hiểu anh ấy được bao nhiêu? Cô dám chắc anh ấy yêu cô sâu đậm mà hi sinh tính mạng sao? Hay là...
- Đủ rồi! Cô nói đủ rồi! Tôi không muốn nghe...!Không muốn nghe!
- Ha...!Nổi giận rồi sao? Thật là nóng tính...!Dụ Bạch không thích đâu!
Nói xong, Nhạ Ly bước đi...!Bỏ mặc Quan Vi Duyệt đang ngồi co ro một góc khóc nức nở.
Cô thật sự là gánh nặng của anh sao? Anh thật sự có yêu cô không? Hay là...!Hay là đúng như lời Nhạ Ly nói, anh không hề yêu cô mà anh chỉ thương hại cô? Rốt cuộc thì bây giờ...!Liệu anh có nhớ cô không?
Nghĩ đến sự ngang bướng của mình, Quan Vi Duyệt càng thống khổ hơn...!Nước mắt cũng sớm ướt đẫm cả gương mặt xinh xắn của cô, môi cô run rẩy lắp bắp
- D...!Dụ..
Dụ Bạch...!Xin...!Xin lỗi...!Em xin lỗi...!Dụ Bạch...
[..................]
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạ Ly cùng thuộc hạ như đã hứa liền đưa Quan Vi Duyệt đến công viên Pkans, khi cô ta bước xuống từ xe thì cũng không vội đưa cô ra...!Nhạ Ly bước đến chỗ của Vũ Dụ Bạch, khẽ cười
- Anh đến sớm quá nhỉ?
- Đừng nói lời dư thừa...!Vi Duyệt đâu? Mau đưa cô ấy ra!
- Xem ra ả tiện nhân đó chiếm được vị trí quan trọng trong lòng anh nhỉ?
Nhạ Ly cười nhạt, thật ra mà nói Nhạ Ly thật sự rất yêu Vũ Dụ Bạch, nhưng cô ta biết trái tim của anh đã không có ở chỗ của mình.
Vì tính chiếm hữu, nên Nhạ Ly chỉ còn hạ sách này.
Khi Nhạ Ly và Vũ Dụ Bạch đang nói chuyện thì trên xe, hai tên canh cửa đã bị đánh ngất.
Quan Vi Duyệt hướng đôi mắt tuyệt vọng nhìn về cô gái đang bịch mặt kia
- Chị...
- Tiểu Duyệt, đi thôi!
Giang Nhạn Duy....!Đúng là chị ấy, nhưng tại sao Dụ Bạch không đến mà lại để Giang Nhạn Duy đến đây? Hơn hết...!Bên cạnh Giang Nhạn Duy là ai vậy?
- Tiểu Duyệt, một lúc nữa em đi theo Mộ Sa...!Khi em nhìn thấy hay nghe thấy cái gì cũng không được bước ra hay la