"Thưa tổng giám đốc! cô gái ấy đã được đưa đến biệt thự rồi ạ!"
"Được lắm! phải bịt mắt cô ta lại không được để cho cô ta nhìn thấy tôi "
"Dạ vâng "
Thiều Lam Lam được đưa đến một căn phòng, rất xa hoa của một ngôi biệt thự.
cô không biết nơi này là nơi nào.
bởi vì trong quá trình cô được đưa đến đây mắt cô bị bịt kín, không thấy gì bên ngoài.
người quản gia nói với cô.
"Bây giờ cô hãy đi tắm rửa sạch sẽ, và khoác áo choàng ngủ vào.
chút nữa thiếu gia sẽ đến.
khi thiếu gia đến cô sẽ phải lấy khăn quấn che mắt mình lại.
nếu không cô nhìn thấy thiếu gia.
thì coi như là hợp đồng giữa hai người bị hủy bỏ.
em trai cô đang cần phẫu thuật sớm, nếu cậu ấy điều trị càng sớm thì phục hồi càng nhanh.
bởi vậy cô hãy nghĩ đến em trai mình mà hành động."
"Dạ vâng tôi đã hiểu rồi!"
qoản gia đi ra khỏi phòng Lam Lam nhẹ ngồi xuống ghế sofa, cô đau lòng cho bản thân mình, nhưng trong lúc này không còn cách giải quyết nào tốt hơn.
em trai cô bị sỏi thận cần phải phẫu thuật sớm, cô không có tiền sỏi thận của em mỗi ngày một lớn.
đau đớn xót xa cô đi đến đường cùng là đẻ thuê cho người ta để cứu em trai mình.
cô nặng nề đứng lên đi vào phòng tắm.
một hồi sau bước ra trên người cô chỉ có một chiếc áo khoác ngủ.
thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn như da em bé, mày phượng kết hợp với đôi mắt bồ câu và hàng lông mi dài cong vút.
chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng, đôi môi anh đào đẹp đến mê người.
mái tóc layer ngắn ngang vai trẻ trung xinh đẹp.
nhan sắc của cô đẹp tựa như một tiểu yêu tinh.
làm người đối diện say đắm không tìm ra lối thoát.
tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Cọc.cọc.cọc."
"Vào đi "
người giúp việc chừng cỡ 55 tuổi đẩy cửa bước vào.
trên tay bà cầm một ly nước cam ép.
bà nhìn thấy Lam Lam đang ngồi trên ghế sofa, trên người cô khoác áo choàng ngủ.
dáng vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ của cô, cũng làm cho bà nhìn cô trong giây lát.
bà cất tiếng.
"Cô đã ổn rồi thì hãy lấy, chiếc khăn lụa này bịt mắt mình lại.
chút nữa thiếu gia sẽ qua.
à mà đây là nước cam thiếu gia kêu tôi làm cho cô.
cô hãy uống đi."
"Gì cứ để đó! khi nào cháu uống cũng được."
"Không được! cô hãy uống đi khi nào cô uống xong thì tôi mới rời đi."
nghe vậy Lam Lam nghĩ mình đã chọn như vậy rồi thì còn gì để mà lo lắng nữa kia chứ.
cô lúc này như con cá ở trong chậu người ta làm thịt khi nào là việc của người ta thôi.
cô cầm lấy ly nước cam uống cạn hết.
bà giúp việc thấy cô đã uống nước cam xong thì xoay người bước ra đi về phía phòng của Lữ Khắc Minh.
"Thưa thiếu gia cô ấy đã chuẩn bị xong hết rồi ạ "
"Được rồi! gì Hân thấy cô gái kia như thế nào?"
"Dạ! thật lòng mà nói cô gái ấy, vô cùng xinh đẹp, nhìn cứ như một tiểu yêu tinh, khiến người ta nhìn vào mà không thể rời mắt."
"Xinh đẹp đến như vậy sao?"
"Đúng vậy! thiếu gia cẩn thận nếu không lại tự rơi vào cái lưới mà mình đang giăng đấy ạ."
bà là người đã chăm sóc cho Lữ Khắc Minh từ nhỏ.
bởi vậy nói chuyện với anh cũng rất thân thiết, chỉ có bà là người dám nói ra những lời thật lòng với anh như vậy.
Khắc Minh nghe bà Hân nói như vậy thì cười.
anh nghĩ thầm để xem yêu tinh nhỏ kia như thế nào.
anh đứng lên đi về phía phòng của Lam Lam, bà Hân cũng đi theo.
bà đẩy cửa bước vào trước, lúc này Lam Lam đã lấy khăn lụa bịt mắt mình lại.
bà Hân nhìn thấy vậy thì nói với cô.
"Cô gái thiếu gia đã đến rồi!"
bà nói với cô xong thì bước ra ngoài.
"Thiếu gia cô ấy đã chuẩn bị xong