Vì lần đầu tiên bị cha trợn mắt, trợn mày lên qoát.
bởi vậy Khắc An và Chiêu Dương vô cùng sợ hãi.
Chiêu Dương nấp trong lòng bà nội, khóc nấc lên.
còn Khắc An mặt mày tái mét nấp sau lưng bà nội.
nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ bị cha trút cơn thịnh nộ oan, bà Tâm Như vô cùng xót xa và tức giận.
nhưng vì thấy con trai có vẻ như không được ổn, nên bà ôm Chiêu Dương và dắt tay Khắc An đi lên phòng ngủ của bà.
"Hức..hức...hức...bà nội ơi! tại các con không có mẹ hức..hức...nên cha không thương các con.
hức..
hức..
cha muốn cưới vợ bé rồi hức...hức..nên ghét các con không thương các con nữa hức..
hức..."
Bà Tâm Như nghe những lời này của đứa cháu nhỏ, vừa khóc vừa nói, trái tim bà đau đớn quặn thắt lại.
bà ôm lấy Khắc An và Chiêu Dương vào lòng dỗ dành.
"Nếu cha các con cưới vợ hai! thì còn có bà nội đây, bà nội sẽ cố gắng chăm sóc sức khỏe thật tốt, để sống và chăm sóc cho hai con."
Khi nói ra những lời này nước mắt bà lăn dài trên má.
thương cho hai đứa cháu nhỏ côi mẹ.
nhưng Khắc Minh không thể sống cả đời một mình lẻ bóng như vậy, trước sau gì thì cũng phải đi thêm bước nữa, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
ngủ trên giường ba bà cháu, hai nhóc nhỏ tủi hờn sau một hồi rồi ngủ thiếp đi.
bà ngồi dậy đi ra khỏi phòng, không thấy Khắc Minh đâu bà đi sang phòng cha con anh.
"Cọc.cọc.cọc..."
Tiếng gõ cửa vang lên nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
bà Tâm Như lo lắng đẩy cửa bước vào.
Khắc Minh ngồi bệt dưới sàn, lưng dựa vào thành giường, cái miệng thì sưng vêu lên.
bà Tâm Như chưa từng thấy con trai mình ở trong tình trạng như thế này bao giờ.
mà ai lại to gan giám đánh con trai của bà kia chứ.
đàn ông thì chắc chắn là không giám, vậy có thể là phụ nữ rồi.
bà thở dài một hơi.
"Khắc Minh có chuyện gì con có thể tâm sự với mẹ."
"Không có gì đâu! mẹ đi nghỉ đi con muốn ở một mình!"
"Con như thế này làm sao mẹ có thể ngủ!"
"Con không sao cả chỉ là một chút chuyện vặt thôi "
"Có liên quan đến phụ nữ sao?"
Anh ngồi im lặng không trả lời.
vậy có nghĩa là câu hỏi của bà đã đúng.
bà nhìn con trai mà nói nhỏ nhẹ với anh.
"Khắc Minh! chuyện con đi thêm bước nữa mẹ không phản đối.
bởi vì chuyện này không trước thì cũng sau thôi.
con không thể sống như vậy một mình suốt đời.
nhưng còn Khắc An và Chiêu Dương, con không nên vì giận hờn bên ngoài đem về nhà trút giận lên đầu hai đứa nhỏ.
mẹ nó đã không còn, bây giờ mới đầu thôi con đã đối xử như vậy với chúng nó rồi, liệu sau này con kết hôn sẽ như thế nào nữa?"
"Mẹ.! nếu không phải là mẹ của Khắc An và Chiêu Dương thì con sẽ không kết hôn đâu!"
"Nhưng con không thể sống một mình cả đời! vậy thì đã xảy ra chuyện gì với con, tại sao cái miệng lại sưng phù thế kia?"
"À! không có gì chỉ là con đi pha phải một người phụ nữ.
rồi cô ta nghĩ là con muốn xàm sở cô ta.
cô ta bất ngờ cho con một đấm, lần đầu tiên bị một người phụ nữ cho ăn đòn oan, bởi vậy con bực bội trong người con đã qoát hai đứa nhỏ.
chắc là hai đứa giận hờn con lắm."
"Chiêu Dương khóc rất nhiều!"
"Mẹ cho con bế hai đứa nhỏ về bên này đi "
"Được rồi!"
Anh không giám nói ra sự thật, bởi vì những chuyện anh đã làm, nghe thật khùng điên và không thể chấp nhận nổi.
anh đi theo mẹ qua bên phòng của bà.
hai đứa nhỏ ngủ rất say, nhưng Chiêu Dương thỉnh thoảng lại "hức..
hức.." vì nãy giờ ngủ nhưng vẫn rất hờn tủi.
anh ôm